Chương 61: Thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết
Đột nhiên cửa phòng bị một người đàn ông đẩy ra.
Người đàn ông ấy nói với Vương Cao Ba với vẻ mặt hoang mang: “Đại ca, hình như bọn Lưu Đức Luân trốn hết rồi”.
“Em đã cử hơn ba mươi anh em, năm chiếc xe mà vẫn không tìm được anh ta!”
Vương Cao Ba đập mạnh xuống bàn.
“Khốn nạn! Bình thường hay ra vẻ ta đây, bây giờ kẻ địch đến nhà lại lại cắp đuôi bỏ trốn!”
“Vương đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Vương Cao Ba gắt gỏng: “Còn làm sao được nữa? Đương nhiên là liều mạng với chúng nó rồi!”
“Nhưng Trương Toàn Vũ cũng có người đứng đầu và bốn thiên vương ở trên tỉnh, chúng ta không phải là đối thủ của hắn đâu”.
Nghe một người bên cạnh nói thế, rất nhiều người đều liên tục gật đầu.
Vương Cao Ba rút con dao ra cắm mạnh xuống bàn.
“Lần này Trương Toàn Vũ cũng chỉ dẫn theo mấy mươi người thôi”.
“Chúng ta đông như thế này mà lẽ nào phải sợ tụi nó sao?”
“Rồng mạnh cũng khó thắng nổi rắn địa phương”.
“Tạm thời không nói đến việc Trương Toàn Vũ có phải là rồng hay không, cho dù đúng là thế…”
“Thì chúng ta cũng có thể xé hắn ra thành từng mảnh vụn, đến khi ấy chúng ta sẽ cùng nhau ăn thịt rồng!”
Vương Cao Ba nói hùng hồn, hắn cũng đã khơi dậy sĩ khí của mọi người lên.
Vào lúc ấy, đột nhiên có một tên đàn em đột ngột mở cửa đi vào.
“Đại ca, không xong rồi!”
Tên đàn em còn chưa nói dứt lời đã bị đá vào trong phòng.
Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại bèn thấy đại sư Dương chắp tay sau lưng, sải chân bước vào trong phòng một cách oai phong.
Vương Cao Ba la lớn: “Ngẩn người ra đó làm cái gì! Xông lên cho tao!”
Đám đàn em lần lượt rút dao ra, rống lớn rồi vung về phía đại sư Dương.
Võ công của đại sư Dương không tệ.
Mấy chục tên lưu manh đòi chém đòi giết đều bị hắn ta đánh gục trên đất.
Cuối cùng, hắn ta nhấc chân đạp lên đầu của một tên lưu manh rồi cười lạnh với Vương Cao Ba.
“Trước khi đến đây đã nghe nói Đông Hải có nhiều nhân tài ẩn dật, bây giờ nghĩ lại mới thấy chẳng qua chỉ là vài con giun mà thôi”.
Hắn ta vừa mới nói dứt lời, Trương Toàn Vũ đã dẫn một đám đàn em đi vào trong phòng.
Lúc nhìn thấy Trương Toàn Vũ, Vương Cao Ba chợt biến sắc.
Gương mặt những tay thủ lĩnh trong thế giới ngầm ở bên cạnh cũng xám ngoét.
Vào giây phút Trương Toàn Vũ xông vào trong, bọn họ đã không còn muốn chống cự nữa.
“Đã đến đủ hết rồi nhỉ?”, Trương Toàn Vũ ung dung ngồi vắt chéo chân trên ghế sô ha.
“Có thể các vị đều đã gặp tôi rồi, biết tôi là ai, chắc chắn cũng đã nghe nói về thủ đoạn của tôi”.
“Tôi ấy à, trước giờ tôi luôn là một người văn minh”.
“Sẽ không hở ra là đòi chém đòi giết”.
“Mấy người nhìn đám đàn em đang nằm trên mặt đất này đi, có què tay cụt chân gì đâu”.
Nghe thấy thế, những tên thủ lĩnh ở bên cạnh đều không khỏi rụt cổ lại.
“Tôi sẽ không nói dài dòng nữa”.
“Tôi từ tỉnh thành xa xôi đến đây chỉ vì một mục đích mà thôi”.
“Kể từ ngày hôm nay, các người phải quy thuận tôi”.
“Tôi sẽ không đụng đến địa bàn của các người”.
“Nhưng các người phải chia cho tôi 60% trong số tiền kiếm được”.
Vừa nghe thấy thế, có người nhảy dựng lên ngay.
“Anh muốn dồn chúng tôi vào đường chết à! Chia cho anh 60% thì chúng tôi ăn bằng gì?”
Trương Toàn Vũ không nói gì, hắn chỉ nhướn mày.
Đại sư Dương lập tức đi về phía người đàn ông ấy.
Rồi sau đó, người đàn ông ấy kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.