Chương 117: Một viên đá
Chúng là cái thứ gì vậy chứ?
Chúng từ đâu đến?
Mạnh Tiểu Quân sốc nặng.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đám người nào kinh khủng như vậy.
Nếu những thứ này xuất hiện trên Internet, thì thậm chí hắn sẽ nghĩ rằng đây là những bóng ma từ địa phủ ấy chứ!
"Anh Phi, anh Phi! Không được đánh thằng này!"
Người thanh niên vừa nói chuyện điện thoại với Lý Hùng vội hét về phía Trương Bằng Phi.
Lúc này, Trương Bằng Phi đang nắm lấy cổ áo của tên côn đồ trong tay, nhấc cả người hắn lên.
Nắm đấm của Trương Bằng Phi sắp sửa đánh vào mặt đối phương đến nơi rồi.
Lãnh phải cú đấm này, thì ít nhất sống mũi cũng sẽ bị gãy đấy!
Trương Bằng Phi quay đầu nhìn cậu thanh niên: "Vương Tiểu Thất, tại sao ông đây không thể đánh hắn?"
"Vừa rồi thằng này gọi điện cho Lý Hùng, nói rất nhiều lời xúc phạm giám đốc của chúng ta, phải giao thằng này cho Lý Hùng!"
Trương Bằng Phi nghe thấy thế, liền cảm thấy rất hợp lý!
Vì vậy, anh ta lập tức dùng dây trói tên này vào chiếc cột bên cạnh.
Sau đó dẫn thuộc hạ lao thẳng về phía văn phòng!
"Đừng tới đây!"
Lúc này, Mạnh Tiểu Quân hét lên một tiếng.
Mấy tên thuộc hạ trong văn phòng đã ngay lập tức bắt Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình lại.
Mạnh Tiểu Quân thậm chí còn rút một con dao ngắn từ thắt lưng, kề lưỡi dao sắc bén vào cổ Hứa Mộc Tình.
"Nếu đứa nào dám tiến lên một bước, tao sẽ cứa một đường vào cổ giám đốc Hứa xinh đẹp ngay lập tức”.
Nghe thấy thế, đám người Trương Bằng Phi lập tức dừng lại.
Lúc này, tất cả bọn họ đều thở hồng hộc.
Họ giống như những con thú trên bờ vực của sự điên cuồng, nhìn chằm chằm vào chúng!
"Nếu chúng mày dám đụng đến một sợi lông tơ của chị dâu chúng tao, thì đừng thằng nào mong được sống”.
Nghe thấy tiếng gầm như dã thú của Trương Bằng Phi, Mạnh Tiểu Quân lại bật cười.
"Đồ ngu, mày có biết tao là ai không?"
"Tao là em của Mã Nam Lăng ở An Hải, mọi người ở An Hải ai cũng phải gọi tao là cậu hai đấy!"
"Lũ người hoang dã chúng mày dám uy hiếp tao. Tao chỉ cần gọi một cú điện thoại thì hàng trăm anh em ở An Hải sẽ tới đây ngay lập tức, chém chúng mày thành trăm mảnh”.
"Còn chị dâu của chúng mày nữa, hahahaha, đến lúc đó tao sẽ để cho hàng trăm người anh em của tao chăm sóc cô ta!"
Lúc này, tiếng cười của Mạnh Tiểu Quân đột ngột dừng lại.
Hắn chợt thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác đó giống như là bị rơi vào một hố băng giữa thời tiết tháng mười hai!
Một cái lạnh chưa từng thấy, từ chân lan lên đến trán.
Ngay sau đó Mạnh Tiểu Quân cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Nó giống như bị khóa chặt bởi một thứ gì đó vô hình.
Sợ vãi!
Nỗi sợ hãi chưa từng có khiến lưỡi hắn bất giác run lên, nhịp thở cũng trở nên bất thường.
Chuyện gì vậy?
Tại sao lại như vậy?
Ngay khi Mạnh Tiểu Quân đang bối rối, thì Trương Bằng Phi và tất cả các thành viên trong đội đồng loạt quay lại, hướng về phía cổng công trường.
Đúng lúc này, có một người đang đứng ở cổng công trường!
Lý Hùng, anh đến rồi!
Lý Hùng không nói lời nào, anh chỉ chậm rãi cúi người nhặt một viên đá trên mặt đất lên.
Anh cân hòn đá trong tay.
Ngay lập tức, anh vặn người, ném hòn đá đi.
Biến mất!
Viên đá ném đi nhanh đến mức không thể nhìn thấy!