Chương 115: Vượt qua khó khăn
"Anh Bao Tiểu Dũng, tài khoản của anh đã bị đóng băng, chúng tôi sẽ sớm bán đấu giá tất cả tài sản của anh”.
"Nếu tiền bán đấu giá không đủ trả nợ, chúng tôi sẽ đệ đơn kiện lên tòa án!"
"Không phải như vậy đâu! Tôi thật sự có tiền mà! Tôi thật sự có rất nhiều tiền đấy!"
"Nhà tôi còn rất nhiều đất! Họ hàng của tôi có rất nhiều nhà, để tôi nói họ đưa tiền cho các anh!"
Điện thoại của Bao Tiểu Dũng vẫn chưa ngắt kết nối.
Trong điện thoại, nhân viên đột nhiên nói: "Chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên, không dỡ nhà của anh! Tất cả những ngôi nhà có liên quan đến họ hàng anh cũng không dỡ!"
...
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cuối cùng đã lái về một chiếc Maybach mới toanh.
Cả cái Đông Hải bây giờ, chỉ có mỗi một chiếc này.
Sau khi rời cửa hàng 4S, Lý Hùng lái chiếc Maybach mới mua đến đón Hứa Hiếu Dương.
Hứa Mộc Tình đi đến trụ sở công trình mà cô đã giành được từ tay Hứa Thiên Tứ.
Bây giờ công trình này gần như đã hoàn thành.
Ban đầu, những tên xã hội đen bị Lý Hùng uy hiếp mà ở lại làm việc để chuộc thân đã trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tất cả số tiền mà họ kiếm được bây giờ đều là những đồng tiền chân chính.
Vì vậy, họ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Khi đưa những đồng lương này cho vợ con, cha mẹ già, trong lòng họ cảm thấy rất yên tâm.
Lúc này, có vài người đang làm việc trên công trường.
Một người trong số họ nhìn về phía sân tập cách đó không xa, nói: "Ồ, lạ thật, tại sao mấy ngày vừa rồi Lý Nhị Ngưu với đám điên kia không huấn luyện nhỉ?"
Có người vội vã kéo ống tay áo đối phương: "Be bé cái mồm thôi, không thể tùy tiện mà nói ra cái tên Lý Nhị Ngưu được đâu”.
"Tại sao?"
"Anh không biết sao? Bây giờ ông chủ của thế giới ngầm Đông Hải chúng ta là Lý Nhị Ngưu đấy!"
Đang nói chuyện, thì một vài chiếc xe hơi và một chiếc xe buýt nhỏ cách đó không xa chạy tới.
Khi mọi người còn đang hoang mang thì đột nhiên có rất nhiều người từ xe bước xuống.
Họ chẳng nói chẳng rằng, cầm gậy lao về phía công nhân đang thi công.
Sau đó, tiếng kêu la vang lên thảm thiết!
Mạnh Tiểu Quân, người được Mã Nam Lăng phái đến Đông Hải, châm một điếu thuốc.
Hắn cười lạnh lùng, nói: "Từ nay về sau Đông Hải này thuộc về đại ca của chúng ta rồi!"
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, hai ba trăm người trên công trường đều đã bị hạ gục.
Những người này bị trói lại với nhau.
Còn người phụ trách công trình thì bị bắt vào trong văn phòng.
Trong văn phòng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la hét của người phụ trách công trình vang lên.
Lúc này, xe của Hứa Mộc Tình đến.
Vừa đến cổng công trường, Hứa Mộc Tình liền không khỏi thắc mắc: "Kỳ lạ, sao hôm nay công trường lại vắng lặng thế này?"
Ngay sau đó, mười mấy tên côn đồ lao tới.
Chúng lập tức bao vây chiếc xe lại.
Một tên đàn ông cầm gậy sắt trên tay, không nói không rằng đập vỡ cửa kính của chiếc xe.
Lúc tấm kính bị vỡ, một mảnh vỡ nhỏ văng ra.
Cứa một đường vào mu bàn tay trắng nõn nà của Hứa Mộc Tình khiến tay cô chảy máu.
Tuy rằng vết thương không sâu, nhưng rõ ràng là có vệt máu đang từ từ chảy xuống.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đâu có thời giờ mà chăm sóc vết thương.
Vì đối phương đang cầm một cây gậy sắt, chỉ vào cô và nói: "Dừng xe! Xuống!"
Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình bị đối phương ép xuống xe.
Mặc dù đối phương có mười mấy người, Hứa Mộc Tình vẫn ngẩng cao đầu, trợn mắt nhìn chằm chằm vào chúng: "Các anh là ai?"
Người đàn ông đập vỡ kính vừa rồi thấy vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình, không khỏi nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Hắn chợt bật cười.
"Anh em chúng ta nay ăn may rồi”.
"Không ngờ lại một cô em xinh tươi tự mình mò đến đây thế này”.