Nhóm dịch: Sea
***
“Chuyện đó liên quan gì đến chú?” Hoa Minh Nguyệt gắt lên, ngầm mỉa mai ông ta tọc mạch.
Hoa Thanh Sơn cứng họng. Nói thế nào thì ông ta cũng là bậc cha chú, con nhãi ranh miệng hôi sữa này sao có thể nói chuyện với ông ta như vậy?
Nghĩ đến đây, ông ta liền xị mặt: “Cháu gái xấu tính quá, chú chỉ là đang quan tâm đến cháu đấy thôi. Cháu mà còn như thế, ế cả đời đấy.”
“Cháu có ế hay không cũng chẳng sao, lại càng không cần chú phải nuôi. Chú lo chuyện không phải của mình làm gì?” Hoa Minh Nguyệt đẩy luôn ông ta ra, rồi đi về phía phòng làm việc của Tần Đông Hải.
“Chú nói này, cháu… Hừ!”
Hoa Thanh Sơn tức đến dựng cả râu, nhưng lại không thể “chỉnh” cô, bèn đi thẳng lên tầng 57.
Hoa Minh Nguyệt gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa bước vào thì thấy Tần Đông Hải đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Bộ âu phục vừa vặn tôn lên vóc dáng và những đường công cơ bắp một cách hoàn hảo. Anh không chỉ cao ráo, mà quan trọng là khuôn mặt và dáng người đều rất “ngon mắt”.
Trông thật… đẹp trai...
“Cô Cả?” Nghe thấy tiếng động, Tần Đông Hải tay vẫn cầm cốc nước và quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Hoa Minh Nguyệt đang nghệt mặt.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, thong thả đi tới chỗ anh. Sự xuất hiện của cô khiến anh rất bất ngờ.
“Sao tự nhiên cô lại đến đây?”
Không ngờ một giây sau, cô đã hớn hở nhào tới ôm lấy cổ anh, phấn khởi nói: “Mở đề của tôi đã đạt yêu cầu! Cuối cùng cũng ‘qua cửa’ rồi!”
Cả người cô đu trên người anh, kể từ khi quen biết cô đến giờ, anh chưa từng thấy cô vui sướng như này.
“Anh không biết chứ, cô giáo hướng dẫn của tôi đã choáng sau khi đọc bài của tôi đấy. Cô còn hỏi có phải tôi tự viết hay không. Bởi vì cô cảm thấy với trình độ của tôi, không thể viết được tốt và hay như vậy. Cho nên, cô đã hỏi tôi một hồi.”
Cô tuôn một tràng dài. Tần Đông Hải kiên nhẫn lắng nghe: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi nói là tôi tự viết, nhưng có anh ở bên chỉ dạy tôi cho tôi chỗ nào cần phải chú ý. Rồi cô còn khen tôi nữa nhé…”
Anh gật đầu, nói: “Điều đó chứng tỏ cô Cả không ngốc, chẳng qua không chăm chỉ học mà thôi. Đây chẳng phải rất ứng với câu ‘không ai sinh ra đã là thiên tài, cũng không ai ngốc cả đời’ sao?”
“Vâng.”
Dứt lời, cô bỗng nhận ra: “Ngốc á? Anh chửi ai ngốc đấy? Tiểu thư tôi đây thông minh tuyệt đỉnh, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nhé.”
Thấy cô vẫn quàng tay qua cổ anh, nếu để người khác bắt gặp cảnh này thì sẽ không hay, anh bèn nhẹ nhàng đẩy cô ra và nói: “Vì thế, cô Cả đặc biệt chạy một chuyến đến đây là để báo tin vui cho tôi?”
“Không chỉ có vậy, hôm nay bản tiểu thư đang vui, nên sẽ miễn cưỡng mời anh ăn tối.”
Hoa Minh Nguyệt đi loanh quanh trong văn phòng vài vòng, cuối cùng vui vẻ ngồi xuống ghế sô pha.
Tần Đông Hải cười khẽ, cô cho rằng anh thiếu bữa cơm này sao?
Tuy nhiên, nếu đã có cô Cả lắm tiền này “bao”, anh đâu có lí gì từ chối.
“Vậy chốt nhé! Nhưng địa điểm phải do tôi quyết định, cô Cả hãy chuẩn bị tâm lí đi.”
Hoa Minh Nguyệt hơi rén, anh sẽ không đưa cô đến những nơi đầy gián với chuột chứ? Mặc dù nồi lẩu lần trước rất ngon, song điều kiện hàng quán thực sự quá kém, chẳng hề phù hợp với bộ âu phục mấy nghìn tệ mà anh đang mặc.
“Tôi có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?” Cô nhìn anh với vẻ đáng tiếc.
“Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ mong địa điểm lần này khá khẩm hơn một chút được không?”
“Gọi một tiếng thầy xem nào?”
“Thầy Tần ơi…”
Tần Đông Hải gật đầu. Biểu hiện của cô trong hai ngày qua khiến anh rất hài lòng.
Hoa Minh Nguyệt ngồi trong phòng làm việc của anh cả buổi sáng, nhìn anh hết đứng lên lại ngồi xuống, đi ra rồi lại đi vào, lúc nhìn máy tính, lúc xem tài liệu, trông rất tất bật, còn cô thảnh thơi ngồi trên sô pha.
Thấy cô ngồi không ở đó, anh liền bảo cô đến đối chiếu bảng báo cáo.
Ngặt nỗi, công việc đơn giản là vậy nhưng cô cũng không biết làm.
“Thật ra không khó, cô xem tài liệu này, sau đó nhìn vào máy tính, tìm những chỗ sai trên máy rồi sửa lại là được. Cô hiểu chưa?”
Hoa Minh Nguyệt gãi đầu: “Rốt cuộc là xem tài liệu hay máy tính?”
...
Sau khi giảng giải một lượt, Tần Đông Hải sắp tức ói máu vì cô. Công việc đơn giản là thế mà nói một hồi cô vẫn không hiểu.
“Số liệu trong tài liệu đã chính xác, cô chỉ cần đối chiếu với tài liệu và sửa lại chỗ sai trên máy tính là được. Đã hiểu chưa, cô Cả?” Khi Diệp Tuyết Nhi đẩy cửa bước vào, cô ấy bắt gặp hai người họ đang ngồi cùng một chỗ.
“Thư ký Diệp?” Tần Đông Hải ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tuyết Nhi. Có lẽ cô ấy đã nghe thấy hết những gì anh vừa nói.
Sao lại là “gái già” này? Hoa Minh Nguyệt ngó lơ cô ấy, vẫn tiếp tục nhìn vào máy tính của mình.
Diệp Tuyết Nhi áy náy: “Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi vào mà quên không gõ cửa. Tôi không quấy rầy hai người chứ?”
Cô ấy biết rõ còn cố hỏi. Hoa Minh Nguyệt nguýt dài một cái, đoạn nói với Tần Đông Hải: “Tôi sửa xong rồi, vừa rồi chỉ đùa anh thôi. Anh không để bụng chứ?”
Cô đã sửa xong? Chỉ mới vài phút mà cô đã sửa xong?
Tần Đông Hải nhìn cô với vẻ nghi ngờ, sau đó cẩn thận kiểm tra lại thì thấy cô không chỉ sửa hết chỗ sai trên máy tính, mà còn phân tích số liệu hoàn toàn chính xác.
“Chẳng buồn cười tí nào.” Anh nhỏ giọng trách cô.
Hoa Minh Nguyệt cười khúc khích, hai tay chống cằm, tiếp tục dựa vào bàn làm việc của anh.
Lúc này, Diệp Tuyết Nhi có cảm giác mình hoàn toàn là một người thừa ở đây. Xem ra, quan hệ giữa Tần Đông Hải và Hoa Minh Nguyệt rất tốt.
Có lẽ ở anh có một loại ma lực có thể trị được tiểu ma vương Hoa Minh Nguyệt, khiến cô trở nên ngoan ngoãn. Anh quả là có bản lĩnh.
“Thư ký Diệp có chuyện gì không?” Bấy giờ, Tần Đông Hải mới nhớ tới Diệp Tuyết Nhi.
Mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng Diệp Tuyết Nhi cũng đã quen. Cô ấy đáp: “Tôi đến lấy báo cáo, Chủ tịch muốn đích thân kiểm tra những tài liệu đó.”
“À, được. Tôi chuẩn bị cho cô ngay bây giờ, cô chờ một lát nhé.” Tần Đông Hải đứng lên, bắt đầu thu dọn bàn làm việc của mình.
“Anh cứ thong thả.” Diệp Tuyết Nhi ngồi xuống ghế sô pha đối diện một cách tự nhiên, và quan sát Hoa Minh Nguyệt.
Cô búi tóc hai bên, trang điểm tinh tế, khi thì lạnh lùng, lúc lại đáng yêu, tuy xinh đẹp song lại ngu ngốc. Diệp Tuyết Nhi hoàn toàn không hiểu rốt cuộc mình thua cô ở điểm gì.
Tần Đông Hải thì lại quá bí ẩn, thậm chí anh đến công ty làm việc lâu như vậy, nhưng cô ấy đã tìm mọi cách mà vẫn không hỏi thăm được sở thích và sở trường của anh. Tóm lại, anh thích mẫu phụ nữ như thế nào...
Người trầm tính và hướng nội như anh chắc hẳn sẽ không thích kiểu ngang ngược bốc đồng như Hoa Minh Nguyệt thì phải?
“Thư ký Diệp, tôi soạn xong rồi, đây là báo cáo của hôm qua và hôm nay, tổng cộng 50 bản.”
“Thư ký Diệp?”