Nhìn dáng vẻ hóng chuyện của tên này, Duệ Minh bày ra một mặt khinh bỉ, đáp lấy lệ, mắt không thèm nhìn tên vừa tới: “Đã nghe được đến đó lẽ ra đệ nên tự mình tìm hiểu kết quả còn tìm đến ta làm gì?”
Haha… Mặc Liên cười xòa: “Duệ huynh cứ thích trêu đùa ta, chuyện gì cũng nên nghe từ chính chủ mới tốt chứ.” - Hắn tự mình ngồi xuống một bên bàn, tự thưởng cho mình cốc trà chẳng cần gia chủ mở lời mời. Hắn cũng quá quen thuộc với thái độ lạnh lùng của chàng rồi. Ở thiên cung này, ngoài hắn dám tìm chàng nhiều chuyện ra thì cũng chẳng có ai.
Nói thêm về tên Mặc Liên này, trong chốn Thiên cung này ngoài Duệ Minh nhiều năm qua đxa lui về ở ẩn tại cung Vân Hoà thì hắn chính là người dưới một người trên vạn người. Duệ Minh vốn không màng đến triều chính, trong các buổi thượng triều thiên cung chàng đều vắng mặt. Nếu có chuyện không thể giải quyết đích thân Thiên Quân sẽ đến thỉnh giáo chàng cho ưu sách.
Là đệ đệ ruột của Thiên quân nên tiếng nói của hắn cũng tuyệt nhiên được tôn trọng chốn quan trường. Ngày thường hắn bày ra dáng vẻ vô lại tám chuyện cùng các tiên hữu nhưng khi đụng chuyện thì chính là người cẩn trọng, thấu đáo, cân nhắc kỹ mọi chuyện trước sau rồi mới hành sự.
Ngồi còn chưa nóng chỗ, tai còn chưa nghe được lời nào ý nghĩa để đem ra bàn tán cùng đám tiên tử thì Chí Dĩnh (Người này là quản sự cung Vân Hoà, được Duệ Minh rất mực tin tưởng giao cho mọi chuyện lớn nhỏ trong ngoài cung. Mọi chuyện hắn đều chu toàn rất tốt.) đã chạy đến, quỳ xuống trước mặt hai người hành lễ: “Tham kiến Đế quân, tham kiến Mặc Liên điện hạ.” - Khuôn mặt lo âu của hắn báo hiệu có chuyện chẳng lành.
“Có chuyện gì mau nói.” - Dù hiểu rõ tính khí của Chí Dĩnh biết hắn sắp thông báo một hung tin nhưng trên mặt Duệ Minh vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh của mình không thay đổi.
Mặc Liên quá quen thuộc với nơi này, tên này cũng được coi là người trong nhà, là bằng hữu thân tín của Đế Quân nên Chí Dĩnh không cần để tâm sự hiện diện của hắn ta mà trực tiếp bẩm báo: “Vừa rồi tiểu tiên phát hiện có người đột nhập Hỏa thần điện, khi đến kiểm tra thì phát hiện Hỏa Linh Châu đã bị trộm mất.”
Trên trán Duệ Minh lúc này xuất hiện ba đường nhăn: “Có người ta gan đến vậy sao?” - Nói rồi chàng không thể ngồi im được nữa, lập tức đứng lên tìm bảo vật về. Thứ này đối với chàng rất quan trọng.
Mặc Liên từ lúc đến đây đều bị phớt lờ, hắn bất bình lên tiếng: “Huynh cứ như vậy mà đi sao? Còn không nói với ta tiếng nào.”
“Đệ tự chơi chán thì về đi ta có việc phải làm.” - Người đã mất biến nhưng thanh âm của Duệ Minh còn văng vẳng trong không trung. Chàng đối hắn như vậy đã rất tốt rồi.
Nói về Hỏa Linh Châu, đây là một trong những pháp bảo rất trân quý, nó là nơi Duệ Minh thu thập những oán niệm, sát khí trong nhân giới, tịnh hóa chúng để giữ vững bình yên trong tam giới. Số ác niệm này khi bị giam cầm trong Hỏa Linh châu sẽ biến thành những tiểu quỷ vô cùng thèm khát sinh khí phàm trần, nếu chúng có thể thoát ra e rằng nhân gian sẽ không được yên. Người lấy trộm Hỏa Linh Châu rõ ràng muốn gây chiến, quấy nhiễu bình yên của nhân giới? Hắn ta làm việc này mục đích gì? Đây là câu hỏi chưa có hồi đáp.
***
Thanh Khâu - Núi Minh Viễn.
Nơi này vốn yên bình cảnh sắc bốn mùa như một, cỏ cây hoa lá xanh tốt tràn đầy sức sống, Chẳng ai dám đến đây quấy rầy sự thanh tĩnh của nơi này vì đây chính là nơi tọa lạc của đế cơ Thanh Khâu. Diệp Thanh thân là đế quân nhưng chẳng bận rộn như những bậc quân vương khác, không phải ngày ngày phải thượng triều, con dân của nàng sống chan hòa cởi mở, xem nhau là anh em, yêu thương đùm bọc nên chẳng cần bận tâm quản giáo nghiêm minh.
Có chuyện quan trọng trực tiếp Mễ Cốc sẽ đến bẩm báo, sau đó cứ theo chỉ thị mà làm chẳng cần nàng phải đích thân ra tay. Vậy nên ngày thường nàng chỉ cùng phu quân và một số thân quyến của mình thưởng trà ngắm hoa hay là đánh cờ.
Hôm nay, cũng như mọi ngày nàng cũng thân quyến ở trong đình trò chuyện, bất ngờ ngũ đệ của nàng nhắc đến tiếu công chúa của gia tộc: “Mọi người gần đây có gặp Tiếu Khanh không?”
Diệp Thanh tay đan trước cằm ra bộ suy tư, nàng là thân mẫu của Diệp Khanh nhưng gần đây hình như cũng không gặp tên tiểu ma đầu này. Hình như từ lúc nàng phạt Diệp Khanh chép sử học thì phải, dạo gần đây cũng không nghe chuyện nhi nữ phá phách bị mắc vốn ở đâu nữa nên nàng cũng lười quan tâm. Bây giờ nhất thời nghe nhắc đến tiểu công chúa, nàng bày ra bộ dáng đăm chiêu, muốn nghe xem tiểu nữ thời gian qua đã làm những gì.
Một hai người lên tiếng trả lời: “Ta không thấy, không biết dạo này con bé làm gì mà biến mất tiêu. Không biết lại đi đâu gây hoạ.”
Ngũ Hồ cười cười, khoe khuẩy cái quạt trong tay: “Chắc không có chuyện này đâu. Con bé gần đây đã tu tâm dưỡng tính rồi. Lần trước đệ gặp con bé, thấy nó đang nghiên cứu về sử học, nó tỏ vẻ rất rất tôn sùng đế quân con nói với đệ muốn phấn đấu trở thành người phi phàm như người nữa.”
Mọi người như nghe được một câu chuyện cười, cả đám cười lớn: “Diệp Khanh muốn nên như đế quân sao? Nó chỉ cần chăm chỉ học hành không quấy rối nơi học đường đã là phúc phận to lớn của chúng ta rồi.” - Nghĩ đến việc thường xuyên bị phu tử tìm đến mắc vốn về sự quậy phá của Diệp Khanh ai cũng lắc đầu ngao ngán.
Thôi bàn về chuyện này, nhắc đến đế quân Duệ Minh có người lên tiếng: “Hôm trước ta vô tình nghe được từ một vị tiên hữu nói Đế quân gần đây rất bận rộn, nói gì là đi tìm Hỏa Linh Châu bị người lấy cắp.”
“Có chuyện này sao?” - Phàm là thần tiên không ai không biết sự quan trọng của Hỏa Linh Châu. Nghe nói bảo vật bị mất tích trong lòng mỗi người thầm dấy lên một nỗi lo tứ hải mông lung.
Diệp Khanh từ đâu đi lại, chẳng thèm thỉnh an ai, lại hỏi ngay: “Hỏa Linh Châu là thứ gì? Tại sao đích thân đế quân phải đi tìm kiếm chẳng phải thiên cung có rất nhiều tướng sĩ sao? Sao không cắt cử người khác mà đích thân Đế quân phải đi tìm?” - Nàng vừa đến đã hỏi một tràng dài, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.