Tố Cẩm cứ như một con rối để mặc cho người ta tắm rửa, vấn tóc, trang điểm rồi mang đi, nàng cũng chẳng mảy may quan tâm nha hoàng bên cạnh làm cho nàng ra bộ dạng gì, cứ để mặc cô ta làm thế nào tùy thích. Đến khi đến yết kiến thánh thượng, nhìn ánh mắt thất thần có phần si mê nhìn mình đến không chớp mắt của người nàng mới ngờ nghệch nhìn lại mình.
Hai tay sờ soạng trên mặt: “Mặt tiểu nữ dính gì sao?”
“Không. Rất xinh đẹp!” - Ánh mắt chàng vẫn không rời khỏi người nàng.
Nàng không biết mặt mình được điểm tô phấn son như thế nào nhưng nhìn lại váy áo trên người mình nàng không khỏi đỏ mặt. Tú Như kia không biết là vô tình hay cố ý mà mặc cho nàng một bộ cánh mỏng tang tựa như có thể xuyên thấu mọi thứ bên trong. Nàng bất giác đưa hai tay ôm trước ngực. lấp bắp giải thích nói mãi không thành câu: “Cái này… Cái này…”
Trong đầu nàng thầm mắng: “Tú Như chết tiệt! Lại chọn cho mình y phục kiểu gì thế này? Đế quân không nghĩ là ta cố gắng ăn mặc quyến rũ để lấy lòng chàng đấy chứ?”
Khóe miệng Kinh Dương bỗng cong lên trước biểu hiện kỳ khôi của nàng, đưa tay chỉ vào bàn cờ trước mặt: “Có thể cùng ta chơi vài ván được chứ?”
Gật đầu.
Nàng nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống đôi diện Kinh Dương, mắt đảo một lượt quan sát thế cờ, một tay bắt đầu động, di chuyển quân cờ, một tay vẫn cố che đậy trước ngực. Khuôn mặt không mấy tự nhiên.
Chàng cũng thuận tay di chuyển một quân cờ trắng trên bàn cờ, lơ đễnh mở miệng: “Là nha hoàng bên cạnh canh y cho nàng sao? Xem ra cô ấy rất có lòng.”
“Chuyện này…” - Nàng cắn cắn môi không biết giải thích như thế nào. Nếu nói tất cả là do Tú Như sắp xếp có hay không chàng sẽ tin nàng hay nghĩ nàng cố tình ăn mặc khiêu gợi lại không dám nhận lại đỗ hết cho nha hoàng.
Kinh Dương như đọc được suy nghĩ của mỹ nhân, nói: “Nàng không cần phải suy nghĩ nhiều ta hiểu rõ nàng là người thế nào. Nàng rất hợp với màu hồng.”
Xiêm y trên người nàng đang mặc chính là màu hồng phấn trong rất nhu mì, thục nữ, lời khen bất ngờ của quân vương lần nữa khiến cho Tố Cẩm đỏ mặt. Ván này, nàng không tập trung suy nghĩ mông lung không thể thắng quân vương.
Thêm vài câu thoại chống vắng, nàng như được cởi mở nỗi lòng bắt đầu tự tin và bình tĩnh hơn, các nước cờ cũng trở nên thâm thuý khó lường hơn, khiến Kinh Dương càng thêm phần thích thú nữ nhân trước mặt. Lần đầu tiên có người dám ăn thu đủ với chàng, thả chàng thắng một ván, sau đó các ván cờ sau nàng đều dành phần thắng.
Hừ!
Kinh Dương có chút tức giận khi cứ để thua một tiểu cô nương như vậy, đứng lên không chơi nữa. Chàng hăng hộc ra lệnh: “Mau đến canh y cho ta.”
“Thay đồ đi ngủ sao?” - Trái tim nàng nhảy cẫng lên, điều nàng lo sợ cuối cùng cũng đến. Tấm thân trong trắng nàng gìn giữ suốt ngàn năm qua chẳng lẽ mất đi như thế này sao. Không phải nói quân vương trước nay không gần nữ sắc người đến thị tẩm chỉ cùng chàng đối ẩm, chơi cờ… thôi sao. Sao mới đó đã muốn đi ngủ rồi?
Nhìn khuôn mặt thất thần đăm chiêu không nhúc nhích của nàng, chàng lại nổi hứng trêu trọc. Ở khoảng cách thật gần, khuôn mặt tuấn mỹ của chàng kề sát khuôn mặt thanh tú kia, bên tai thì thầm những lời ma mị: “Nàng lo lắng ta sẽ làm gì nàng sao?”
Vốn nhạy cảm, Tố Cẩm theo phản xạ tự nhiên đứng phắt dậy muốn tránh né mỹ nam bên cạnh, không ngờ trượt chân, suýt tí ngã ngã, may có chàng nhanh tay lẹ mắt giữ lại. Lần này, nàng nằm gọn trong vòng tay chàng, đôi tay mảnh khảnh theo quán tính ôm chặt eo người đối diện.
Không gian bỗng chốc trở nên đông đặc, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, hai đôi tim lần nữa hoà chung nhịp đập, bốn mắt nhìn nhau trìu mến không nói nên lời. Khuôn mặt này trong mơ chàng vẫn thường hay thấy, nữ nhân này chắc chắn là người tình truyền kiếp của chàng mới có thể khiến chàng vừa gặp đã rung động như vậy.
Đôi mắt nàng to tròn long lanh, hàng mi cong vút lay động lòng người, cái miệng nhỏ xinh, đôi môi anh đào lúc này như mời gọi chàng dùng đầu lưỡi ướt át của mình chạm vào đó. Người con gái này đã khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ nhất nơi con người chàng.
Chuyện gì nên đến cũng đến, trong khoảnh khắc xúc cảm dâng tràn, chàng không ngần ngại đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn. Tố cẩm đầu óc mụ mị không biết nên làm gì, chỉ có thể thụ động đón nhận nụ hôn ngọt ngào từ người kia.
Hai người ôm nhau xoay vòng vòng, môi miệng không rời, chàng mạnh mẽ ấn mỹ nhân trên long sàng của mình, nơi mà trước nay chưa một phi tần nào được phúc nằm lên. bàn tay to lớn của nam nhân không chờ được mà trở nên vội vã, muốn lôi hết những thứ vướng víu trên người người đẹp ra, để nàng trở nên nguyên thuỷ nhất. Chàng muốn thấy tất cả những thứ thuộc về thân thể này.
Chợt chàng nhìn thấy gần xương quai xanh của tiểu mỹ nhân có một vết thẹo lồi ra, vết thẹo này giống như là bị tên đâm. Chàng có chút khựng lại, một đại tiểu thư khuê các như con nhà thừa tướng chỉ quanh quẩn trong phủ học nữ công gia chánh, thêu thùa may vá, cớ sao lại có vết thương như thế này? Trong lòng chàng đã có câu trả lời nhưng vẫn đem nghi vấn của mình nói ra: “Vết thương này từ đâu mà có?”