Một thân ảnh bé nhỏ đứng dưới tán cây, chỉ nhìn chăm chăm vào bó hồng trên tay. Ngoài trời mưa tầm tã, trắng xoá cả một vùng. Hàn Tiểu Anh ngước mặt lên, từng giọt nước mưa len lỏi qua từng tán lá rơi xuống mặt cậu.
Vết thương bị nước mưa quẹt qua, vô cùng xót, nhưng cậu lại chẳng mảy may quan tâm.
Nhìn bó hồng mới lúc nào còn đỏ thắm toả hương, giờ lại nhàu nát héo tàn nằm gọn trong tay cậu. Cậu khóc ôm bó hồng ngồi thụp xuống, nước mắt hoà cùng nước mưa.
Tại sao ông trời cứ luôn trêu đùa cậu như vậy, tại sao cứ dằn vặt cậu không thôi. Cậu đã làm gì sai? Hay việc cậu xuất hiện trên thế giới này đã là điều sai lầm?
"Mẹ ơi... con... nên làm gì đây?" Hàn Tiểu Anh lí nhỉ, ôm chặt cơ thể để tìm chút hơi ấm giữa cái lạnh của tự nhiên và dòng nước mưa xối xả.
Hàn Tiểu Anh cứ ngồi như vậy, cho dù mí mắt muốn sập xuống nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ chờ đợi. Chờ đợi trời ngừng mưa, chờ đợi đến ngày mai lại tươi sáng.
Khoảng hai giờ sau, mưa mới từ từ ngớt hạt. Hàn Tiểu Anh nhẹ mỉm cười, cơ thể run rẩy bước đi trong đêm. Cũng thật may là có đem theo điện thoại và ít tiền, cậu tìm đến nhà nghỉ gần đó, vào tắm rửa sạch sẽ, xử lí qua vết thương rồi lên giường thiếp đi. Tối nay... thật sự rất mệt mỏi.
Cơ thể cuộn tròn trong chăn, nằm miên man một hồi mới tìm được chút hơi ấm.
Dù thân thể có mệt mỏi cỡ nào, Hàn Tiểu Anh vẫn dậy rất đúng giờ, đồng hồ sinh học của cậu lúc nào cũng điểm sáu giờ. Vết rách trên trán nửa kín nửa hở, má bên phải vẫn sưng đỏ chẳng dịu, khoé môi đỏ tím một mảng.
Hàn Tiểu Anh nhìn vào trong gương cũng không nhận ra chính mình. Cậu vốn dĩ... trông thảm hại như thế này sao. Hàn Tiểu Anh áp tay lên mặt, cười khổ trong sự đau đớn.
Đúng vậy, đáng lẽ ra gương mặt này phải như thế này mới phải. Nó phải thật thảm hại thì cậu mới có thể thoải mái, nghĩ gì làm đó, Hàn Tiểu Nạ dùng tay cào thật mạnh lên miệng vết thương, cào đến khi máu chảy đến nhói đau, cậu mới dừng lại.
Ra khỏi nhà tắm, cầm điện thoại lên xem thì mới phát hiện ra hai cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lâm Hải Thiên. Bên cạnh đó cũng không có ít cuộc gọi nhỡ từ Hàn Tiểu Trúc.
Trước tiên, cậu thả nhẹ hơi thở gọi lại cho Hàn Tiểu Trúc, đầu dây bên kia được kết nối nhanh chóng.
"Anh, anh đang ở đâu vậy? Anh mau về đi, về đi anh." Hàn Tiểu Trúc như muốn hét lên, giọng nói đã nghẹn ngào khàn khàn. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân kiềm chế sự lo lắng bất an trong lòng. "Trong nhà lo cho anh lắm, anh mau về đi."
Hàn Tiểu Anh im lặng không nói gì. "Nhà" sao? Đó là ngôi nhà, là gia đình mà lúc nào cậu cũng ước ao sao? Là nơi cậu muốn trở về khi mệt mỏi, là nơi cậu muốn vui vẻ sống cùng mọi người sao?
"Tiểu Trúc à, anh... đã lên chỗ trường học từ đêm qua rồi." Cổ họng đau nhức, giọng nói như thể chẳng phát ra được tiếng nào. "Em đừng lo, giúp anh chăm lo cho cha và dì."
Hàn Tiểu Trúc không hiểu ý anh trai, nhưng nghe được tin anh đã an toàn thì cô cũng bớt lo đi phần nào. Cô sợ, sợ anh lại lần nữa nghĩ quẩn mà làm khổ bản thân. Nếu thật sự... thật sự chuyện đó xảy ra, cả đời cô nhất định sẽ sống trong dằn vặt mất.
"Anh không sao chứ? Ngày hôm qua, thật xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho anh." Hàn Tiểu Trúc đè nén giọng nói, tuy rằng bên ngoài trông cô cứng cỏi mạnh miệng nhưng con gái mà, ai chả có mặt yếu đuối của riêng mình. "Đã hứa phải bảo vệ anh, vậy mà lại chẳng thể làm gì nên hồn, còn khiến anh bị như vậy. Em thật xin lỗi."
Không đúng, ở cái nơi được gọi là nhà kia, cậu vẫn còn có một cô em gái nữa mà. Nơi đó vẫn còn người mà cậu muốn trở về mà.
"Con bé này, xin lỗi gì chứ. Anh... không sao cả đâu, vậy nên em đừng lo nhé. Anh là anh trai của Tiểu Trúc mà."
Không sao cái gì chứ, cô mỉm cười một cách khó khăn. Anh cô nói không sao thì chỉ có kẻ ngốc mới tin, lúc nào cũng ôm mọi chuyện về phía mình.
Cô muốn hỏi xem tình trạng của anh mình như thế nào, nếu có thể nhìn thấy được thì càng tốt. Nhưng cô sợ nhắc lại sẽ khiến Hàn Tiểu Anh càng thêm suy nghĩ, dằn vặt chính mình.
"Vậy... có chuyện gì anh nhất định phải gọi cho em, có được không?"
"Ừm, anh nhất định sẽ gọi cho Tiểu Trúc. Em đang trong giờ học phải không? Mau học đi, anh cúp máy nhé."
"Nếu có thời gian, em sẽ qua thăm Tiểu Anh."
Hai anh em chào tạm biệt nhau, cùng nhau thở dài. Hàn Tiểu Anh đi đến bên cửa sổ, cậu ngồi xuống bên cạnh trông ra bên ngoài. Tuy đã ngừng mưa nhưng sắc trời vẫn còn âm u.
Cậu vân vê cánh hoa đã héo, mở điện thoại đọc tin nhắn của Lâm Hải Thiên gửi tới lúc sáng.
Ngài Lâm:
[Tôi có chút chuyện nên phải về trước, thật xin lỗi em. Nếu khi nào em quay trở lại, tôi sẽ cho người sắp xếp đưa em về. Tiểu Anh, tôi nhớ em.]Hàn Tiểu Anh đọc xong tin nhắn, nhẹ nhàng mỉm cười. Lâm Hải Thiên vẫn luôn chu đáo săn sóc như vậy, vẫn luôn dịu dàng như vậy. Suy nghĩ ngày hôm qua vẫn là sai rồi, cậu phải vui vẻ và cảm thấy may mắn khi gặp được Lâm Hải Thiên mới phải.
Là may mắn, vô cùng may mắn.
Hàn Tiểu Anh trả lời rằng không sao, cũng không cần phiền người khác đến đón, cậu sẽ tự mình trở về. Bây giờ không gặp nhau cũng tốt, cậu không muốn để ngài Lâm phải thấy mình trong bộ dạng thê thảm, cùng đường như thế này.
Lâm Hải Thiên thích vuốt ve gương mặt cậu mà, chắc sẽ phải tốn không ít thời gian để vết thương lành lại.
Tin nhắn vừa được gửi xong, ngay lập tức điện thoại Hàn Tiểu Anh đổ chuông. Là Lâm Hải Thiên gọi đến, Hàn Tieue Anh có chút chột dạ chần chừ bắt máy.
"Bé cưng, em dậy rồi sao?" Lâm Hải Thiên đang xem văn kiện, nhận được hồi âm của bé con thì nhanh chóng gọi qua.
"Vâng, em mới dậy. Ngài... đang làm việc sao?" Nghe được giọng nói quen thuộc của người thương, lòng Hàn Tiểu Anh ấm áp.
Lâm Hải Thiên bất giác cảm nhận được gì đó không đúng. Giọng của bé cưng hôm nay có chút lạ, không còn là giọng điệu hồ hởi vui vẻ như trước mà thay vào đó là giọng điệu trầm tĩnh.
"Cổ họng em bị đau sao?" Hắn thử thăm dò, chỉ mong sao bé cưng đừng có chuyện gì cả, hắn không ở cạnh nên thực sự rất không yên tâm.
Hàn Tiểu Anh giật mình, theo bản năng vội vàng nói, "Em, em không sao." Cậu không quen nói dối, lời nói lại càng lắp bắp hơn, "Chỉ là mới dậy chưa kịp uống nước nên cổ họng có chút khô."
Lâm Hải Thiên tinh ý nhận ra bé con của hắn đang nói dối, nhưng hiện tại không tiện vạch trần cậu. Nửa tin nửa ngờ, "Trời lạnh, em nhớ uống nhiều nước ấm, mặc đủ ấm nữa nhé. Không may bị ốm tôi sẽ rất lo."
Hàn Tiểu Anh thở dài một hơi, cảm thấy may mắn trót lọt, "Dạ, em nhớ rồi. Ngài cũng vậy nhé."
"Tiểu Anh à." Lâm Hải Thiên nhẹ giọng.
"Vâng." Hàn Tiểu Anh cũng nhẹ giọng đáp lại.
"Bé cưng à."
"Vâng, em đây."
"Vợ ơi~ anh nhớ vợ lắm." Lâm Hải Thiên gục đầu nằm xuống bàn làm việc, tận hưởng cảm giác ngọt ngào cùng bé cưng vào sáng sớm.
Hàn Tiểu Anh thành công bị lời nói kia làm cho bật cười, vừa ngại ngùng vừa ấm áp. Mới sáng sớm thế này, ngọt chết cậu rồi.
"Em... cũng nhớ ngài." Cậu không dám cười quá mạnh, chỉ sợ đụng đến miệng vết thương.
Không hiểu sao trong lòng dâng lên một chút tủi thân, cậu nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Nếu như cậu khóc lóc kể cho Lâm Hải Thiên nghe, liệu rằng hắn có ôm cậu an ủi không?
Nếu như được phép làm chuyện đó, cậu sợ rằng bản thân sẽ không kìm chế được mà nói hết toàn bộ ấm ức trong lòng. Muốn nói rằng cậu khó chịu, muốn nói rằng cậu không thích người cha kia đối xử với cậu như vậy. Muốn nói hết tất thảy những điều khiến cậu không hài lòng. Nếu đươc như vậy, thì thật tốt.
Nhưng nếu ngược lại, cậu sợ một phần Lâm Hải Thiên cũng sẽ chê cậu phiền phức chỉ biết làm quá chuyện.
Hàn Tiểu Anh mỉm cười chua xót, chung quy lại là cậu không dám. Mấy chuyện như làm nũng hay kể khổ gì gì đó, tốt nhất là cậu không được phép.
Cả hai cứ ngồi hi hi ha ha một hồi. Mãi đến khi Hàn Tiểu Anh nghe được đầu dây bên kia có giọng nói thúc giục thì cậu mới vội vàng bảo Lâm Hải Thiên chuyên tâm làm việc, lúc khác sẽ gọi lại.
Lâm Hải Thiên tiếc nuối nói lời tạm biệt với bé con, đẩy cửa cùng thư kí Hồ đi ra ngoài.
Còn Hàn Tiểu Anh bên kia, khi thì khổ sở, khi thì hạnh phúc.