Hàn Tiểu Anh điều chỉnh tâm trạng sau đó cùng mọi người trong nhà dùng cơm trưa. Cha Hàn nhận được quà của con trai, chỉ nhắc nhở đừng tiêu tiền lung tung.
Trên bàn ăn chỉ có Hàn Tiểu Trúc là rôm rả nhất, cô hỏi anh trai hết cái này đến cái kia ở thành phố mới, Hàn Tiểu Anh đều trả lời từng cái một. Thi thoảng cậu sẽ hỏi thăm tình hình trong nhà khi mình vắng mặt, Hàn Tiểu Trúc cùng dì Tử Dương đều đáp tất cả đều ổn.
Xong bữa, Hàn Tiểu Trúc hí hửng vào phòng thử đồ, được cả nhà khen đẹp, cô nàng quyết định mặc nguyên chiếc váy ngồi ghế ăn mochi matcha xem ti vi. Dì Tử Dương thì trong phòng ngủ nghiên cứu bộ mỹ phẫm mới, còn cha Hàn có lẽ lại ra ngoài tụ tập cùng bạn bè.
Ai cũng bận việc của mình, Hàn Tiểu Anh nói với em gái và dì một câu bảo mình đã lâu không về nên muốn ra ngoài chơi một lát. Thật ra cậu muốn đi thăm mẹ Diễm, đã lâu cậu không trò chuyện cùng bà rồi.
Hàn Tiểu Anh ghé vào tiệm hoa gần nhà, cậu mua một bó hồng thật lớn, thật tươi, hít một hơi cảm nhận hương thơm của hoa. Sau đó đi về phía Tây, nới mẹ cậu đang ở.
Ông cụ gác cổng thấy người quen, là cậu nhóc trước đây tuần nào cũng đến.
"Tiểu Anh đến thăm mẹ hả con? Dạo này con đi đâu mà không thấy đến?" Ông cụ mở lời chào hỏi Hàn Tiểu Anh.
"Dạ, con chào ông. Con lên thành phố đi học, giờ được nghỉ lễ nên tranh thủ về thăm nhà." Hàn Tiểu Anh cúi đầu chào ông cụ, đưa tay lấy món đồ trong túi. "Con có mua quà cho ông này."
Cậu cầm hộp quà nhét vào tay ông cụ, là một chiếc bật lửa kiểu cũ. Ông cụ có sở thích sưu tầm đồ cổ, đồ ngày xưa. Cho nên nhận được món quà này, ông rất thích, cười lộ hàm răng đã vàng của mình.
"Ôi chao đứa nhỏ này, ta cảm ơn nhé." Ông cụ cầm bật lửa, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Dạ, vậy ông ngồi nghỉ nhé, con vào thăm mẹ một chút." Hàn Tiểu Anh lần nửa cúi chào ông cụ rồi quay người chạy như bay vào trong.
Vì đã lâu không có người quét dọn, lá cây khô rơi đầy bên cạnh mộ, xung quanh bụi cũng không ít. Hàn Tiểu Anh đặt bó hoa xuống, vì đi vội quá nên cậu không kịp mang theo khăn lau. Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay gạt toàn bộ lá khô, chùi hết bụi bẩn bên trên. Sau đó lấy đi hoa cũ, cậu nhẹ nhàng cắm từng bông hồng tươi đỏ thắm vào trong bình.
"Mẹ dạo này khoẻ không ạ? Lâu không về thăm mẹ, mẹ đừng buồn Tiểu Anh nha. Con ở trên thành phố rất ổn, mọi người ai cũng tốt với con cả, con còn kết bạn được với một bạn đấy mẹ, cậu ấy là Vũ Đông Đông, rất tốt với con." Hàn Tiểu Anh ngồi tựa đầu bên bia mộ, kể cho mẹ Diễm nghe những gì cậu sinh hoạt học tập ở bên kia.
"Tranh thủ nghỉ lễ nên Tiểu Anh về thăm mẹ, mẹ có vui không? Tiểu Anh biết mẹ đang vui mà."
"Ở thành phố bên kia, có cái siêu thị to lắm mẹ ạ, to và lớn siêu thị chỗ mình nhiều, trong đó cái gì cũng có, thích lắm."
"Học càng lúc càng khó, nhiều hôm con có suy nghĩ muốn bỏ học đi làm, nhưng vì mẹ nên con lại tiếp tục cố gắng."
Nói chuyện gần một tiếng, cổ họng Hàn Tiểu Anh có chút khàn. Nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện tiếp với mẹ, suy nghĩ hồi lâu, cậu ngước lên nhìn ảnh mẹ đang mỉm cười rồi nói.
"Mẹ ơi, hình như con cảm giác được mình đang thích một người. Ngài ấy tốt với con lắm, giúp đỡ con, mua đồ ăn cho con, đưa con về nhà nữa. Mỗi lần nhìn thấy ngài ấy, mặt con đều rất nóng, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn bình thường, đó là thích một người phải không mẹ? Trước đây mẹ yêu cha, mẹ có cảm giác như vậy giống con không?"
"Nhưng mà... ngài ấy hình như không có cảm giác giống con. Con đã làm một chuyện rất không phải phép với ngài ấy, lúc đó ngài ấy làm vẻ mặt lạnh lùng xa cách khiến con rất sợ."
"Mặc dù như vậy, nhưng con vẫn muốn được nhìn thấy ngài ấy, muốn thấy ngài ấy cười. Nhưng con sợ sẽ làm phiền người ta mất."
"Mẹ à, hai người con trai yêu nhau, liệu có bình thường không mẹ?"
Câu cuối cùng được cậu lẩm nhẩm trong miệng, trước đây cậu cũng từng thấy qua vài cặp đôi nam nam hồi còn ở trường cũ. Thế giới ngày càng hiện đại phát triển nhưng mọi người liệu có mở lòng đón nhận những người đồng tính hay không?
Hàn Tiểu Anh cứ ngồi bần thần như vậy.
"Hàn Tiểu Anh?" Giọng Lâm Hải Thiên ngạc nhiên.
Hắn đến nhà tìm người, đến quán làm thêm tìm cậu nhưng lại không thấy, hắn xin số điện thoại cậu từ quản lí bên đấy nhưng lại không thể liên lạc được. Lâm Hải Thiên lo sốt vó hai ba hôm nay, tưởng rằng lúc đó mình đã làm tổn thương thỏ con.
Nhưng không ngờ lại gặp được em ấy ở đây, tuy có chút không tin được nhưng thấy người thì lòng an tâm.
"Ngài... ngài Lâm." Hàn Tiểu Anh cũng giật mình, cho rằng mình gặp ảo giác. Vừa nhắc tào tháo tào tháo liền đến, cậu mở to đôi mắt nhìn kĩ người phía trên.
Liếc thấy bên cạnh ngài Lâm còn có một người nữa, một thân tây trang đứng bên cạnh. Hàn Tiểu Anh nhìn người kia gật đầu coi như chào hỏi.
Thư kí Hồ lịch sự cúi người đáp lại.
"Cậu đến thăm người nhà sao?" Lâm Hải Thiên đưa mắt nhìn qua tấm ảnh, một người phụ nữ xinh đẹp đang cười hiền hậu. Thỏ con nhìn rất giống người trong ảnh, chắc là mẹ của em ấy, thật xinh đẹp, xinh đẹp như mẹ em ấy vậy.
"Vâ... vâng." Hàn Tiểu Anh ngập ngừng, cậu sợ cuộc trò chuyện vừa rồi lọt vào tai ngài Lâm, xoắn xuýt không thôi, "Tôi đến thăm mẹ..."
"Thật trùng hợp, cha mẹ tôi cũng nghỉ ngơi ở đây." Lâm Hải Thiên suy nghĩ một lát, "Cậu đã xong chưa, nếu được thì đi ăn cùng tôi luôn, trời cũng sắp tối rồi."
"Không không... tôi... tôi còn việc ở nhà, tôi xin phép về trước." Hàn Tiểu Anh xua tay lắc đầu từ chối, hiện tại cậu không dám ở cùng một chỗ với ngài Lâm. Hàn Tiểu Anh cúi người chào mẹ Diễm, quay qua chào Lâm Hải Thiên rồi chạy mất dạng.
"Tiểu Anh..." Lâm Hải Thiên có chút mất mát, thỏ con chạy nhanh quá, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.
"Tôi đây là bị người ta từ chối sao?" Lâm Hải Thiên hỏi bâng quơ, thở dài.
Thư kí Hồ đứng bên cạnh hắn, lần đầu tiên thấy ông chủ mình thở dài ão não như vậy. "Chắc cậu ấy có việc bận thôi thưa ngài."
Lâm Hải Thiên thở dài, có chút tủi thân cùng thư kí Hồ ra ngoài, lên xe hướng về toà nhà trong thành phố.