Sòng bạc Nam Dương là một trong những sản nghiệp lớn nhất của Tà Diệc ở Hong Kong.
Nơi này đã mở cửa hơn mười năm, lúc nào cũng ở trong tình trạng ồn ào.
Không phân biệt địa vị giàu nghèo hay sang hèn, miễn là chỉ cần có tiền thì đều sẽ được mở rộng cửa chào đón.
Từ trong căn phòng trên cao, có một người đàn ông đang đứng sát bên khung cửa sổ nhìn xuống.
Khuôn mặt cương nghị của anh ta từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ vẻ trầm ổn nhưng lại toát lên khí chất khiến kẻ khác phải kính nể vài phần.
Là một loại khí chất chỉ có ở người đã từng trải qua đủ loại gió sương của năm tháng.
Vết sẹo dài trên mắt trái phần nào chứng minh quá khứ của người đàn ông chẳng hề yên bình.
Nhất là khi vết sẹo ấy lại do đao kiếm gây ra.
Trên tay cầm một cốc rượu rum màu vàng chanh, anh ta dùng ánh mắt sành sỏi lặng lẽ quan sát toàn bộ không gian rộng lớn lại náo nhiệt bên dưới.
“Ngoài đó có gì hay mà chú mày nhìn mãi thế?”
Thấy thằng em mình cứ đứng đơ ra như người gỗ, gã đàn ông đang ngồi trên ghế sofa gần đấy rốt cuộc không nhịn được phải mở miệng hỏi.
Hắn xem đồng hồ, thằng nhãi kia đã đứng nhìn đúng mười lăm phút.
Bọn họ là anh em.
Nói đúng hơn, anh em họ.
Người đứng bên cửa sổ tên Hạ Đông Thành.
Kẻ còn lại là Hạ Quân Sơn.
Đương nhiên nếu đã ngồi ở đây, thì thân phận của cả hai chắc chắn cũng chẳng hề đơn giản.
Hạ Đông Thành quay trở lại ghế ngồi, đặt ly rượu còn quá nửa lên mặt bàn: “Muốn thấy được thứ hay ho, trước tiên phải biết quan sát đã.”
“Xì, chú mày toàn nói những câu khó hiểu!” Hạ Quân Sơn tỏ thái độ mất hứng.
Hắn lục tìm bao thuốc trong túi quần, rút ra một điếu ngậm vào miệng.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng được ai đó đẩy ra.
Một người phụ nữ từ ngoài bước vào.
Dưới ánh đèn chùm hoa lệ, rất dễ để nhìn rõ dung mạo của cô ta.
Đó là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp, một vẻ đẹp mĩ miều.
Có ánh đèn phản chiếu, làn da trắng tựa men sứ của cô ta càng thêm nổi bật.
Chiếc áo lông khoác trên vai cũng chẳng thể nào che hết được những đường cong quyến rũ ẩn dưới lớp váy đen.
Hạ Đông Thành chỉ thoáng liếc qua người phụ nữ rồi thôi.
Nhưng Hạ Quân Sơn nhìn thấy cô ta thì vô cùng cao hứng, ngoắt tay ra hiệu để nữ nhân đến bên mình.
Thi Mạn lả lướt đi tới chỗ Hạ Quân Sơn.
Cô ả ngồi xuống, giọng điệu nũng nịu mang theo chút dỗi hờn cất lên: “Anh Sơn, lâu lắm rồi anh không gọi em tới.
Người ta còn tưởng anh quên luôn người ta rồi chứ!”
Dáng vẻ này của Thi Mạn khiến cho Hạ Quân Sơn thích thú.
Hắn bật cười, vỗ vỗ eo cô ả: “Anh nào dám quên Mạn Mạn, chẳng qua là gần đây công việc quá bận rộn.”
“Công việc cái gì, có mà bận rộn với em khác thì có.
Đàn ông các anh để như vậy cả.” Thi Mạn chọc chọc đầu ngón lên ngực Hạ Quân Sơn, bĩu môi giễu cợt.
Tiếng cười của gã đàn ông càng lớn.
Hắn vuốt v e đùi cô ả, ngon ngọt dỗ dành: “Em toàn chỉ nghĩ linh tinh.
Anh đâu có ai ngoài em chứ!”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
Nhìn những hành động cùng lời nói thân mật quá mức của hai người đối diện, đầu mày Hạ Đông Thành không kìm được mà bất giác chau lại.
Đúng lúc Thi Mạn liếc qua bên này.
Cô ả mỉm cười với anh ta, lại hỏi: “Không biết vị đây là?”
Hạ Quân Sơn cũng đã nhìn sang.
Hắn hiểu ý liền giới thiệu: “À, suýt thì anh quên mất đấy.
Mạn Mạn, cậu ta là em họ của anh, tên Đông Thành.”
“Thì ra là Hạ nhị gia.” Thi Mạn che miệng cười duyên: “Tôi là Thi Mạn.
Hân hạnh được gặp ngài!”
Trong giới xã hội đen ở Hong Kong, có ai mà không biết tới tổ chức Tà Diệc và hai anh em nhà họ Hạ.
Hạ Quân Sơn là người đứng đầu của Tà Diệc.
Mười năm trước, hắn tiếp quản tổ chức từ cha mình, giữa những tranh đấu không ngừng trong giới vẫn giữ vững được cơ nghiệp.
Còn về phần Hạ Đông Thành này…
Bốn năm trước anh ta mới xuất hiện ở Tà Diệc.
Lúc ấy người ta cũng mới biết Hạ Quân Sơn còn có một cậu em họ.
Bằng thực lực ngồi vào cái ghế nhị gia, hai anh em nhà họ Hạ cùng nhau bành trướng thế lực, đưa Tà Diệc một bước lên cao.
Trái ngược với thái độ niềm nở của Thi Mạn, vẻ mặt Hạ Đông Thành khá thờ ơ.
Anh ta cầm cốc rượu uống một ngụm lớn, hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô ả.
Nụ cười trên đôi môi gợi cảm của Thi Mạn thoáng cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị ngó lơ thẳng thừng như vậy.
“Reng!”
“Reng!”
Cũng may tiếng chuông điện thoại vang lên kịp lúc phá tan bầu không khí im lặng.
“Có chuyện gì?” Hạ Quân Sơn nghe điện thoại.
Giọng nói của hắn dường như có chút không vui vì bị làm phiền thời gian bên người đẹp: “Được rồi.
Dẫn ông ta lên đây.”
[…]
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay khi có lệnh của Hạ Quân Sơn, cánh cửa liền được mở ra.
“Ông chủ! Nhị gia!”
Gã thuộc hạ cung kính cúi đầu trước hai anh em nhà họ Hạ.
Theo sau cậu ta còn có một người khác.
Đó là một người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi.
Khoảnh khắc Hạ Đông Thành nhìn thấy người đàn ông, trong đáy mắt thoáng sượt qua một tia kinh ngạc khó tin.
Anh ta liền quay sang Hạ Quân Sơn, tựa như muốn tìm kiếm lời giải thích hợp lí.
Nhưng hắn lại không nói gì, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho Thi Mạn và gã thuộc hạ ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Lúc này Hạ Quân Sơn mới lên tiếng mời người đàn ông kia ngồi xuống.
Tuy nhiên người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Ánh mắt đề phòng của ông ta lại hướng về phía Hạ Đông Thành.
“Ngài không cần lo.
Cậu ta là em họ của tôi.”
Hạ Quân Sơn ngả hẳn người ra ghế sofa, dùng giọng điệu giễu trấn an lão già trước mặt.
Hắn thực sự không hiểu.
Người già bây giờ đều đa nghi thế này à?
Thế nhưng mấy lời nói của Hạ Quân Sơn hoàn toàn chẳng lọt tai người đàn ông.
Ông ta vẫn nhìn chằm chằm Hạ Đông Thành, tựa như nếu anh không đi thì ông ta sẽ không ngồi.
“Thôi được rồi.” Hạ lão đại rốt cuộc cũng bó tay: “Đông Thành, chú ra ngoài một lát đi.”
Khi tiếng đóng cửa lần nữa vang lên, người đàn ông mới chịu ngồi xuống.
Thấy bộ dáng đề phòng từng chút của ông ta, Hạ Quân Sơn cười giễu: “Ngài cần gì phải khổ như vậy chứ? Có tôi đảm bảo còn không tin sao?”
“Hạ lão đại, đây là giao kèo bí mật giữa hai chúng ta.
Ngoài cậu, bất kì kẻ nào cũng không đáng tin.” Vẻ mặt người đàn ông nghiêm trọng.
“Rồi rồi.” Hắn đã nghe câu này nhiều tới mức chai lì lỗ tai: “Thế…hôm nay là chuyện gì đây?”
Người đàn ông thò tay vào túi áo ngực, rút ra một tấm ảnh nhỏ.
Ông ta đặt tấm ảnh lên bàn, trước mặt kẻ đối diện.
“Đó là bạn gái của thằng nhãi Trình Đế Uy.”
Hạ Quân Sơn vừa phì phèo điếu thuốc vừa quan sát kĩ cô gái bị chụp lén trong ảnh.
Chiếc gạt tàn trên bàn đã có tới bốn, năm mẩu tàn thuốc.
Hắn là một người nghiện thuốc lá nặng.
“Hãy dùng cô ta để tuyên chiến với Trình Đế Uy.” Người đàn ông lạnh giọng: “Bằng bất cứ cách gì cũng được.”
“Nguyên lão tiên sinh à, hình như mọi việc diễn ra hơi sớm hơn so với dự tính thì phải?”
Hạ Quân Sơn nhướn mày.
Hắn đưa tay niết mi tâm: “Mà cũng chỉ là một người phụ nữ.
Chắc gì thằng nhóc họ Trình đã thật sự xem trọng cổ ta.
Hơn nữa, bắt tôi ra tay với một mĩ nữ thế này...chậc, quả thực không hay lắm!”
“Thằng nhãi đó từng đưa cô ta tới tổng bộ.
Không phải xem trọng, mà là cực kì xem trọng.”
Người đàn ông đặt tay lên gối.
Trong giọng nói lộ vẻ thâm trầm: “Tuy nó đã trở thành lão đại của Hoàng Ảnh Môn, nhưng dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc, lại không được nhiều người ủng hộ.
Hạ lão đại, ra tay bây giờ là thích hợp nhất.”
Khuôn mặt Hạ Quân Sơn trong phút chốc hiện lên nét trầm ngâm, giống như đang đắn đo suy nghĩ.
Hồi lâu sau, hắn liền gật đầu: “Được thôi.
Không thành vấn đề.
Nhưng mà những gì ngài hứa với tôi, nhất định phải làm.”
[...]
“Yên tâm.
Chỉ cần ta trở thành bố già, một phần ba địa bàn của Hoàng Ảnh Môn chắc chắn sẽ thuộc về Hạ lão đại cậu.”
Toàn bộ cuộc hội thoại của hai kẻ trong phòng, người đàn ông trên sân thượng đã nghe không sót chữ nào.
Tháo chiếc tai nghe đang đeo, anh ta cầm cốc rượu đặt trên bệ tường, một hơi uống cạn.
Hạ Đông Thành ngửa mặt nhìn lên trời đêm.
Từng đợt gió đông lạnh cóng không ngừng phả vào khuôn mặt cương nghị.
Vết sẹo bên mắt trái lại bắt đầu nhói đau, tựa như đang muốn nhắc nhở anh ta tuyệt đối không được quên những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Tiếng thở dài phiền não chợt vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Xem ra ngày tháng sau này, cũng chẳng thể bình yên được nữa rồi!.