Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Hạ Diên Điệp thừa nhận rằng mình đã bị anh mê hoặc trong vài giây ngắn ngủi.

Khi lấy lại tinh thần, sự xấu hổ và buồn bực mới quay trở lại.

Cô khẽ nghiến răng: “Sao trước đây em lại cảm thấy anh giống tiên hạc thế nhỉ?”

“Tiên hạc?” Du Liệt nhướng mày.

Lần trước Hạ Diên Điệp say rượu ở quán bar đó, lúc đến đón cô, anh đã từng nghe thấy cô dùng từ này. Nhưng lúc đó Du Liệt chỉ nghĩ rằng đó là một lời nói lơ mơ nào đó của hồ ly say rượu mà thôi.

Hào hứng muốn tìm hiểu hồ ly nhỏ đã chế ngự dụ.c vọng của anh. Du Liệt dựa lưng vào ghế rồi nhìn cô: “Tại sao lại là tiên hạc?”

“Đôi chân rất dài, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng và kiêu ngạo, tựa như một con hạc cao ngạo nổi bật giữa đàn gà vậy.”

“Khi đó em đã nghĩ rằng, sở dĩ cậu cả lại là cậu cả không chỉ cần có gia cảnh may mắn mà còn có tính cách cậy tài khinh người. Điều quan trọng nhất là... “

Hạ Diên Điệp từ tốn lên tiếng, bàn tay đang ở dưới lòng bàn tay anh bèn tránh đi rồi ấn vào trái tim Du Liệt: “Còn phải có một trái tim vừa cứng rắn như vàng lại vừa mềm mại, thanh khiết đến mức không nhuốm bụi trần nữa…”

Lúc đầu, Hạ Diên Diệp vốn chỉ muốn chuyển dời sự chú ý của Du Liệt mà thôi, chỉ có điều sau khi thốt lên, mi mắt của hồ ly nhỏ cũng chầm chậm rủ xuống: “Điều làm em hâm mộ nhất chính là trái tim anh chưa bao giờ tỏ ra tự ti hay nhu nhược, luôn luôn xông thẳng về phía trước, vĩnh viễn chẳng lùi bước…”

“...”

Cuối cùng Du Liệt cũng tỉnh táo lại. Anh lẳng lặng nở nụ cười, nắm lấy bàn tay của Hạ Diên Điệp trong lồng ng.ực rồi bao bọc nó trong lòng bàn tay mình.

Anh hôn đốt ngón tay của cô, nửa đùa nửa thật: “Còn bây giờ thì sao? Bộ lọc giả đó đã rơi rồi hửm?”

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu, trong đôi mắt trầm tĩnh có phần khổ sở: “Loại tiên hạc này sẽ không thỏa hiệp, cũng sẽ không từ bỏ lời mời của viện nghiên cứu để tiến vào lĩnh vực kinh doanh mà anh ấy chán ghét nhất, một nơi vĩnh viễn chỉ bàn tới vấn đề lợi ích.” Cô vô thức hạ thấp giọng hỏi: “Là em đã khiến tiên hạc bị mù quáng hả, Du Liệt?”

Du Liệt khẽ cau mày.

Dừng lại vài giây, khi Hạ Diên Điệp cho rằng anh đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ về lỗi lầm của cô nên cảm thấy hơi bất an thì cô lại bỗng dưng nghe thấy Du Liệt từ từ mở lời.

“Vậy ý của em là…” Du Liệt ngập ngừng với ẩn ý sâu xa: “Bây giờ anh đã bị lấm bẩn rồi à?”

“?”

Hạ Diên Điệp nghẹn lời.

Du Liệt đổi thành giọng điệu trần thuật với vẻ bình tĩnh: “Cũng do em làm bẩn thôi mà.”

“…”

Hồ ly nhỏ nhìn anh với sắc mặt vô cảm mà lại hung dữ.

Như thể một người đang bày tỏ cảm xúc tự tình cùng với một người khác về hồ nước, bảo rằng vịt là con vật đầu tiên cảm nhận được sự ấm lên của dòng sông vào đầu mùa xuân. Nhưng mà người kia lại nhìn vào con vịt trong hồ rồi ngẫm nghĩ thật lâu, sau đó vui vẻ nói rằng: Tối nay chúng ta làm món xiên nướng nhé. Tôi chọn món vịt xiên.

Cao thủ trong việc phá hỏng bầu không khí.

Hạ Diên Điệp cúi đầu rồi sáp lại gần Du Liệt để cắn vào một bên cổ anh, nhằm bày tỏ sự tức giận của mình.

Nhưng nó rất nhẹ nhàng, có lẽ do mang theo quá nhiều cảm xúc, tựa như một con mèo há miệng để lộ những chiếc răng nanh nhỏ bé nhưng lại rất sắc nhọn khi bị người ta phát hiện. Nhưng khi con mèo cắn xuống thì lại mềm yếu, cuối cùng y hệt một cái liếm cực khẽ.

Ý cười trêu chọc hồ ly nhỏ của Du Liệt chợt khựng lại, để rồi cảm giác bất ngờ xen lẫn rối rời chợt thoáng qua trong lòng anh.

Du Liệt cụp mắt xuống rồi cười nhẽ.

Thừa dịp hồ ly nhỏ đang hơi xê dịch cơ thể khỏi người anh, Du Liệt lập tức giơ tay ôm lấy Hạ Diên Điệp rồi ôm cô vào lòng: “Em đừng tự trói mình vào xiềng xích lạ lùng nữa, hồ điệp.”

Hạ Diên Điệp ngẩn người, lông mi khẽ run rẩy rồi nhướng lên.

“Có phải hôm đó Du Hoài Cẩn đã nói với em những lời tầm phào, lại còn ngấm ngầm đổ lỗi rất nhiều chuyện lên người em hay không?” 

Nhắc đến người đó, Du Liệt bèn nở nụ cười lạnh lùng và khinh thường: “Ông ta vẫn luôn như vậy đấy. Nhưng đây là cuộc đời của anh, do anh tự quyết định và cũng là con đường mà anh đã chọn. Sao em lại phải chịu trách nhiệm chứ?”

Hạ Diên Điệp giơ tay ôm lấy Du Liệt theo bản năng, cô muốn được gần anh sít sao và thân mật hơn nữa: “Vì chuyện của em nên anh mới rời bỏ con đường mà anh muốn đi nhất cơ mà.”

“?”

Du Liệt híp mắt lại, mân mê sau gáy của hồ ly nhỏ một cách trìu mến vô cùng, sau đó giữ bên gáy để nhấc người cô lên.

Bị buộc phải nhìn vào mắt anh nên viền mắt đỏ hoe của cô không thể che giấu được nữa.

Vì vậy, những lời quở trách mà Du Liệt vốn muốn nói ra chợt dịu đi một nửa khí thế trước khi mở lời, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Em cần phải làm rõ một việc.”

“Gì cơ?”

“Đối với anh, ít nhất con đường đó phải có em thì mới được gọi là ‘con đường muốn đi nhất’.”

Hạ Diên Điệp khẽ chớp mi, kìm nén sự ẩm ướt.

Cô thì thầm: “Lẽ ra anh phải nói cho em biết chứ.”

Mặc dù lời nói của hồ ly không đầu không đuôi nhưng Du Liệt vẫn dễ dàng hiểu được. Mà khi nhắc đến, anh lập tức nhướng mày với vẻ cáu kỉnh, sau đó nhẹ nhàng véo chiếc cổ mịn màng của hồ ly nhỏ để dọa dẫm.

“Khi em nói với một nhóm đồng nghiệp của mình rằng, chắc chắn bạn gái cũ của anh đang sống hạnh phúc, tự do ngoài kia với mấy triệu nhân dân tệ, đợi tiêu hết tiền sẽ quay lại với anh. Em đang nói chính mình đấy à?”

Hồ ly nhìn sang chỗ khác một cách đuối lý hiếm thấy: “Em chỉ nói đùa thôi mà.”

Du Liệt khẽ cười nhạt: “Nếu anh nói ra thì cái đuôi hồ ly của em sẽ không giấu nổi nữa mà sẽ vểnh lên tận trời nhỉ.”

“Sẽ không đâu.”

Hạ Diên Điệp nói xong thì im lặng một chóc: “Anh biết rõ là em sẽ không như vậy mà.”

Có lẽ vì hiếm khi trông thấy hồ ly biết thu lại móng vuốt như thế, lại còn ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh nên Du Liệt kìm lòng chẳng đậu, muốn trêu chọc cô: “Sao anh lại biết hửm?”

“Anh sẽ cho rằng em vì mắc nợ nên mới chịu ở lại bên cạnh anh.” Hạ Diên Điệp suy nghĩ một chốc, sau đó vẫn nói rõ: “Nhưng việc em muốn ở bên cạnh anh không liên quan gì tới chuyện này đâu.”

Đuôi hồ ly không hề vểnh lên.

Nhưng mà cái đuôi tiên hạc lại sắp dựng thẳng tận trời rồi.

“Em đã nghĩ anh là người quá cao quý rồi.” Du Liệt ho khan, giả vờ ngạo mạn: “Anh ước gì em biết rằng, anh rất mong em cảm thấy mắc nợ anh, tốt nhất là em sẽ vì món nợ này mà gắn bó với anh suốt cả đời. Như vậy sẽ chẳng còn ai cướp em đi được nữa. Biết đâu em còn để mặc anh muốn làm gì thì làm, bắt nạt em thế nào cũng được.”

“...”

Hạ Diên Điệp bị nghẹn họng trước sự cợt nhả của anh.

Tuy cảm thấy tức giận nhưng trong lòng Hạ Diên Điệp lại hiểu rằng: Trước khi Du Hoài Cẩn nhắc tới, thậm chí trước khi cô vạch trần chuyện này, Du Liệt chưa bao giờ để cho cô nghe thấy bất cứ điều nhỏ nhặt nào cả.

Nếu anh thực sự nghĩ như vậy thì đáng lẽ cô phải biết điều đó từ sớm trong suốt bảy năm dài dằng dặc này rồi.

Hạ Diên Điệp nghĩ ngợi một thoáng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh: “Được thôi.”

Khi hồ ly nhỏ không còn che giấu, Du Liệt có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Du Liệt khẽ nhấc cằm cô lên: “Em không tin à? Hồ điệp, đừng tưởng rằng anh là loại người như em nói. Nếu anh không nói ra thì em tuyệt đối sẽ không bao giờ biết được trong lòng anh có bao nhiêu ý nghĩ bỉ ổi, xấu xa, đê tiện và hèn hạ đối với em đâu. Anh chỉ đang nhẫn nhịn thôi.”

“…”

Hạ Diên Điệp bị sự “thẳng thắn” của anh làm nghẹt thở. Lúc đấu, cô vốn muốn nói rằng thế thì anh đừng nhẫn nhịn nữa. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô đã sực nhớ ra trước đó không lâu, sau khi nói ra những lời này, cô đã bị buộc phải tiếp xúc gần gũi với cà vạt của anh suốt mấy ngày như ác mộng.

Vậy nên sự oán giận lại trỗi dậy, hồ ly nhỏ phồng má: “Vậy thì anh cứ nhịn đi. Em vẫn chưa tính sổ món nợ lần trước với anh đâu đấy.”

Du Liệt vừa than vừa cười, sau đó nắm lấy cổ tay của Hạ Diên Điệp: “Em tính sổ đi, về nhà rồi tính.”

“… Anh nằm mơ đi.”

Hạ Diên Điệp bỗng vung tay để rút lại, sau đó cúi người ấn nút mở cửa bên cạnh mình. Cửa xe mở ra, cô xem đôi chân dài của ai đó như chiếc cầu trượt, sau đó Hạ Diên Điệp lướt ra ngoài rồi thuận thế nhảy ra khỏi xe.

Đứng trước mặt đất đầy tuyết, hồ ly nhỏ bèn xoay người lại rồi đưa tay về phía cậu cả Du ở trong xe - người vẫn đang hối hận vì để hồ ly nhỏ đã dâng tới miệng mình chạy mất.

“Anh không lên lầu hả?”

“Hửm?” Du Liệt ung dung nghiêng người rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu trong khu chung cư: “Đó là nhà của tình địch, chẳng phải anh không tiện lên đó à?”

Hạ Diên Điệp liếc nhìn Du Liệt với vẻ ghét bỏ: “Không phải anh tới đây vì chuyện này sao?”

“...”

Du Liệt khựng lại rồi bật cười, vừa nắm lấy móng vuốt của hồ ly vừa sải đôi chân dài bước xuống xe, thuận thế kéo người vào lồng ng.ực rồi cúi đầu hôn cô: “Bà xã anh là người quyết định mà.”

“?”

Vành tai của Hạ Diên Điệp giật giật. Cô quay đầu nhìn người nào đó với vẻ hơi khó tin.

Nhưng Hạ Diên Điệp chưa kịp hỏi gì thì Du Liệt đã nắm lấy tay cô, sau đó bình tĩnh bước về phía trước như thể không có chuyện gì xảy ra.

-

Trước sự ghé thăm của Du Liệt, Liêu Hà Xu hoàn toàn bộc lộ niềm vui xen lẫn sự ân cần của một người mẹ vợ khi con rể tới nhà. Bắt đầu từ lúc Du Liệt bước vào nhà, bà ấy đã niềm nở hỏi han, cực kỳ quan tâm anh.

Hạ Diên Điệp khá ngượng ngùng.

Cho đến khi Du Liệt cởi chiếc áo khoác dài ra, để lộ quần áo bên trong thì Hạ Diên Điệp mới trố mắt.

Giờ phút này, cô mới muộn màng phát hiện ra: Hôm nay dưới lớp áo khoác ngoài, rõ ràng Du Liệt đang mặc áo hoodies cùng với quần thể thao, hoàn toàn khác với kiểu trang phục mà anh mặc ở công ty hay là ở thành phố Bắc…

Ba phụ kiện của bộ âu phục bao gồm áo sơ mi, cà vạt với khuy măng sét và đồng hồ đều không thấy đâu cả.

Đặc biệt, khi kết hợp với mái tóc lòa xòa, bù xù được chải chuốt tùy tiện nhưng chẳng đánh mất sự mềm mại, trông anh chẳng khác nào một sinh viên đại học cả.

Hạ Diên Điệp chậm rãi dời ánh mắt nhìn về phía Lê Hân – người đang đứng trong phòng ăn với vẻ mặt sa sầm.

Im lặng mấy giây, Hạ Diên Điệp bèn khẽ thở dài.

Sau khi hỏi han xong xuôi, Du Liệt bị Liêu Hà Xu kéo ngồi xuống ghế sofa.

Thừa dịp Liêu Hà Xu vào phòng bếp chuẩn bị trái cây, Hạ Diên Điệp bèn đi tới bên cạnh Du Liệt, sau đó ngồi gần tay ghế sofa bên cạnh anh.

“Du Liệt, anh có ấu trĩ không thế?” Cô gái nhỏ hỏi khẽ.

“Hửm?”

Du Liệt nhìn sang một bên.

Sau đó, Du Liệt chỉ trông thấy hồ ly nhỏ đang ngồi trong tầm tay anh, vừa đong đưa chân vừa dùng mũi chân đá nhẹ vào bắp chân của mình.

Chiếc quần thể thao dài màu đen được mắt cá chân trắng nõn của cô móc vào, cọ sát tới mức khiến trái tim Du Liệt ngứa ngáy.

Anh cúi đầu, hỏi nhỏ: “Em không thích à?”

“Cũng không phải thế.” Hạ Diên Điệp dừng lại một thoáng: “Em chỉ cảm thấy anh đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đầu rồi mà còn ấu trĩ như trẻ con ấy.”

“Em đang trách anh hửm?”

“? Em cũng đâu có yêu cầu anh ăn mặc như thế này đâu.”

Du Liệt nhìn về phía nhà bếp, nơi tiếng nước chảy vẫn chưa dừng lại, sau đó cụp mắt xuống, vừa ôm lấy mắt cá chân của cô gái vừa cười nhàn nhạt: “Ai bảo có người nào đó vừa nghe được một câu ‘chị ơi’ đã lập tức mất hồn mất vía luôn rồi.”

“?”

Hạ Diên Điệp không ngờ đang ở trong nhà dì Liêu mà Du Liệt vẫn không biết chừng mực như vậy.

Cô cuống quýt rụt mũi chân lại, nghiến răng với vẻ cáu kỉnh: “Anh bớt nói xấu em đi. Em đâu có…”

“Không thích nghe à?” Du Liệt bỗng nhiên gia tăng sức mạnh, gần như kéo cô vào lồng n.gực của mình. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị thu hẹp lại, đôi mắt đen tuyền đang ngậm cười kia chạm thẳng vào trái tim cô.

“… Chị ơi?”

Một tiếng trêu ghẹo trầm khàn và có chủ ý, quyến rũ vô cùng.

“…!”

Hồ ly nhỏ đột nhiên biến thành hồ ly màu hồng nhạt.

“…”

Du Liệt cười khẽ một tiếng lạnh nhạt, ngả người về phía sau với vẻ thanh cao và hờ hững, như thể anh không phải là người vừa tán tỉnh và chọc ghẹo cô một giây trước, sau đó còn thuận tay buông mắt cá chân của cô ra.

“Còn bảo là không thích cơ đấy.”

Hạ Diên Điệp: “.”

Đây chính là lừa người khác mắc lỗi chứ còn gì nữa!

Đáng tiếc, Hạ Diên Điệp còn chưa kịp dỗ dành anh thì Liêu Hà Xu đã vừa mỉm cười vừa mang trái cây và bánh ngọt từ trong bếp đến đây, theo sau bà ấy chính là cún con với sắc mặt lạnh lùng.

Ánh mắt Lê Hân nhìn vào hai người họ chẳng khác gì “mèo mả gà đồng.”

Sau đó là quá trình gặp gỡ phụ huynh thông thường.

Tuy Liêu Hà Xu không được xem là bậc bề trên chung huyết thống với cô nhưng Hạ Diên Điệp cũng chỉ giao thiệp với vài ba vị trưởng bối, thường xuyên qua lại trong ngày Tết mà thôi. Nếu Du Liệt đã đến thăm bà Tang thì đương nhiên cũng không thể thất lễ với Liêu Hà Xu.

Sau khi Liêu Hà Xu ngồi xuống không lâu, bà ấy đã hỏi vấn đề đầu tiên trong quá trình gặp mặt phụ huynh. Bà ấy nhìn về phía Hạ Diên Điệp với vẻ khá thận trọng và thăm dò: “Tiểu Liệt với cháu chênh nhau bao nhiêu tuổi thế?”

“…”

Hạ Diên Điệp suýt chút nữa đã không nhịn cười được.

Cô nghiêng mặt sang, vừa căng mặt vừa kéo lấy cổ tay áo của Du Liệt: “Anh tự nói đi.”

Du Liệt lại rất bình tĩnh: “Thưa dì, cháu và Diên Điệp bằng tuổi nhau ạ.”

Hạ Diên Điệp ngẩn ngơ.

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như vậy nên cảm thấy khá lạ lẫm, lại còn hơi thẹn thùng một cách khó hiểu.

“Cùng tuổi sao?” May mà phản ứng kinh ngạc của Liêu Hà Xu đã cứu giúp đôi má sắp đỏ bừng của Hạ Diên Điệp.

Hồ ly tỉnh táo lại rồi tung đòn đúng lúc: “Vâng, mặc dù bằng tuổi nhau nhưng có lẽ độ tuổi tâm hồn của anh ấy còn nhỏ hơn cháu nữa ạ.”

Du Liệt nhìn sang bên cạnh, ánh mắt chứa đầy ẩn ý sâu xa.

Hạ Diên Điệp đang định đáp lại anh bằng một biểu cảm tương tự thì chợt nghe thấy Liêu Hà Xu nở nụ cười khi nhìn vào hai người họ: “Dì thấy bình thường Tiểu Điệp cũng chín chắn và chững chạc như người lớn vậy. Nhưng hóa ra khi gặp được người mình thích thì cháu vẫn chỉ là một cô bé thôi.”

“?”

Hồ ly nhỏ gần như hụt hơi, khuôn mặt ửng đỏ. Cô đi lấy cốc nước trên bàn với vẻ chột dạ rồi ậm ờ áp lại: “Cháu đâu có như vậy đâu.”

Liêu Hà Xu im lặng một lúc, nhìn cô như thể đang hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Lúc Hạ Diên Điệp đặt cốc nước xuống, cô chợt nghe thấy giọng nói biếng nhác và đượm ý cười của Du Liệt ở bên cạnh: “Của anh mà.”

“Hả?” Hạ Diên Điệp ngoái đầu nhìn lại.

Ngón tay trắng lạnh của người đàn ông gõ nhẹ vào cốc nước cô vừa uống xong, từ tốn lên tiếng: “Cốc của anh mà.”

Hạ Diên Điệp: “…”

Hồ ly xù lông, suýt bay khỏi ghế sofa cạnh đó.

“Dì ơi, cháu vào bếp chuẩn bị cơm trưa trước nhé! Hai người cứ nói chuyện đi ạ!”

“...”

Một tiếng cười cực trầm cùng với âm sắc quen thuộc vang lên ở góc phòng sau lưng cô, đáng ghét vô cùng.

Hạ Diên Điệp hóng gió cạnh cửa sổ trong phòng bếp suốt mười phút, cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh lại như độ tuổi tâm lý bình thường. Đúng là bữa trưa cần phải chuẩn bị một chút nên cô dứt khoát không quay lại phòng khách nữa.

Cô bèn rửa bát đĩa trong bồn rửa trước. Trong lúc Hạ Diên Điệp đang rửa bát lần đầu thì cô chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Người nọ dừng lại cách đó khoảng một hai mét và không nói năng gì cả.

Hạ Diên Điệp cũng chẳng quay đầu lại: “Nhóc con, nếu không có việc gì để làm thì về phòng làm bài tập đi.”

“Em đã lên đại học rồi, bài tập ở đâu ra chứ?”

“Ồ, vậy thì về phòng học bài đi.”

“Sao chị biết là em chứ không phải anh ta?”

Hạ Diên Điệp vẫn không ngoảnh lại: “Dù có cách xa một trăm mét thì chị vẫn có thể nghe thấy âm thanh của anh ấy đấy.”

“...”

Người đứng sau lưng dường như đã bị cô làm nghẹn họng.

Vài giây sau, Lê Hân mới bước tới bên cạnh bồn nước rồi chủ động đón lấy bát từ tay cô mà không nói gì.

Hạ Diên Điệp vốn muốn tranh với cậu ấy nhưng lại hoàn toàn không có sức phản kháng nào cả. Thiếu niên mười tám, mười chín tuổi này nghiễm nhiên đã hoàn thành gần hết quá trình trổ mã và trưởng thành của thời kỳ dậy thì nên lòng bàn tay trông như người lớn, hình dáng bàn tay hơi giống Du Liệt nhưng mà theo bản năng, Hạ Diên Điệp vẫn thích một loại tiên hạc nào đó hơn.

Tuy nhiên, cô phải thừa nhận rằng: Mặc dù giờ phút này cô vẫn gọi Lê Hân là nhóc con nhưng người bên cạnh đã cao hơn cô một cái đầu rồi. Cậu ấy đã hoàn toàn khác với hạt đậu nhỏ mà Hạ Diên Điệp có thể nhấc lên chỉ bằng một tay vào thuở Lê Hân vẫn còn mười một hay mười hai tuổi. 

Thời gian trôi qua quá chóng vánh.

Hạ Diên Điệp đột nhiên cảm thấy hơi bùi ngùi nên cũng không tranh giành với Lê Hân nữa. Cô chỉ nghiêng người rồi dựa vào mặt bàn vuông góc bên cạnh để nhìn Lê Hân rửa bát.

Cậu bé trưởng thành có bờ vai với tấm lưng vừa quật cường vừa dày rộng, căng chặt và thẳng tắp, cổ cúi xuống, lông mi buông rủ với vẻ chán nản, trông rất thiếu sức sống.

Bị Hạ Diên Điệp nhìn chằm chằm một lúc, Lê Hân định giả vờ không thèm để tâm nhưng lại không nhịn được: “Trông em đẹp trai không?”

“Cũng được.”

Hạ Diên Điệp khựng lại.

“Nhưng không đẹp trai bằng anh ấy.”

“…”

Chiếc khăn rửa chén bị siết chặt trong tay cún con.

Hạ Diên Điệp không khỏi bật cười: “Em đừng thấy anh ấy ăn mặc như một tên nhóc ấu trĩ mà nhầm nhé. Cho dù lúc còn ở độ tuổi của em thì anh ấy cũng đã chín chắn hơn em rất nhiều rồi. Ít nhất thì Du Liệt vẫn có thể che giấu được bất kỳ cảm xúc nào.”

Lê Hân hừ lạnh một tiếng: “Cả ba câu đều không thiếu anh ta. Anh ta tốt đến vậy sao?”

Hạ Diên Điệp chẳng hề nghĩ ngợi: “Đương nhiên rồi.”

Lê Hân: “...”

Có lẽ đã bị đả kích quá dữ dội nên tên nhóc này còn trừng mắt với cô nữa.

“Chị thích anh ta ở điểm nào thế? Ngoại hình tuấn tú? Giàu có? Làm ông chủ của một công ty? Tính cách dễ mến? Quen biết chị đã lâu rồi? Bằng tuổi với chị sao?...”

Tuổi trẻ đúng là tốt thật. Dung tích phổi của Hạ Diên Điệp không bằng cậu ấy nên cô chỉ biết lắng nghe Lê Hân nói một tràng như đang trút đậu. Hồ ly nhỏ cảm thấy hơi choáng váng.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lê Hân mới dừng lại, Hạ Diên Điệp cũng mỉm cười: “Nếu em không nói ra thì chị cũng không chú ý rằng, hóa ra anh ấy lại có nhiều ưu điểm đến vậy cơ đấy.”

Lê Hân suýt nghẹn vì tức giận.

“Lê Hân à, lý do thì có nhiều lắm, chị không nói hết được đâu. Mà chị cũng chẳng thích chia sẻ những chuyện riêng tư nhất của chị và anh ấy với người khác.”

Hạ Diên Điệp không trêu chọc cậu ấy nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc một cách hiếm thấy.

“Xem như chị đã một mình trải qua những năm tháng quá đỗi gian nan, giữa chừng còn từng là khoảng thời gian u ám nhất nữa. Chị không hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, chẳng rõ mối quan hệ giữa hạnh phúc và đau khổ, cũng như không hiểu thấu sự tồn tại của vạn vật trên thế giới này.  Chị nghi ngờ hết thảy và cũng chất vấn toàn bộ.”

Hạ Diên Điệp dừng lại một chốc, sau đó cong khóe môi.

Giọng nói của cô khẽ khàng như thể lo sợ bản thân sẽ bừng tỉnh khỏi một giấc mộng ngọt ngào: “Nhưng chị biết rằng, nếu như lúc đó có anh ấy ở bên cạnh mình thì chị nhất định sẽ không như vậy.”

Lê Hân sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô.

Giờ phút này, Hạ Diên Điệp đang trở nên lạ lẫm và còn khiến Lê Hân xúc động bởi một người mà cậu ấy ghét nhất.

Thiếu niên cảm thấy lồng ng.ực vừa chua xót vừa không cam lòng: “Nhất định phải là anh ta sao? Chị cũng chưa từng thử, sao lại biết người khác không được như thế chứ?”

“Đợi đến khi em gặp được một người như vậy thì em sẽ không còn nói ra những lời như thế này nữa đâu.” Hạ Diên Điệp cười khẽ nhưng ánh mắt lại kiên định.

Cô đảo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra đến tận bây giờ, chị vẫn còn hoài nghi rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như chị không tin tưởng vào hôn nhân, sợ chuyện gia đình và trách nhiệm, cũng như không dám dễ dàng thiết lập bất kỳ mối quan hệ mới mẻ nào khác, thậm chí chỉ là kiểu quan hệ bạn bè thân thiết... Nhưng nếu như...”

Hạ Diên Điệp thì thầm như thể đang nói với chính mình: “Nếu như trên thế giới này có một người có thể giúp chị sẵn sàng buông bỏ mọi hèn nhát và yếu đuối, quên đi tất cả lo lắng và sợ hãi, lấy hết dũng khí của mình để bước vào một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, vẫn chưa chắc chắn… Vậy thì chỉ có thể là anh ấy mà thôi. Ngoài Du Liệt, sẽ không còn người thứ hai nào nữa.”

“...”

Trong bầu không khí im lặng kéo dài đằng đẵng đến vô tận, chỉ có tiếng nước chảy rào rào trong bồn rửa, nghe như tiếng mưa trĩu nặng trong lòng cún con.

Lê Hân rửa xong cái bát cuối cùng, sau đó đặt nó lên giá hong khô.

Cậu ấy rửa tay, lau khô rồi xoay người lại.

Trước khi Lê Hân quay người đi, Hạ Diên Điệp đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng bên tai như thể chỉ là ảo giác: “Cho dù em có chờ đợi bao lâu thì cũng không có cơ hội, đúng không?”

Hạ Diên Điệp cong mắt rồi nở nụ cười dịu dàng, lại còn mang theo một thoáng giảo hoạt như hồ ly nhỏ.

Nhưng trong giọng điệu của cô lại không hề có chỗ cho một tia dao động nào:

“Đúng vậy.”

Lê Hân sững sờ.

Mấy giây sau, cậu ấy cúi đầu bật cười, vừa vò tóc vừa lên tiếng với vẻ hơi giận dỗi: “Đồ phụ nữ vô tâm.”

Hạ Diên Điệp gần như không thể nhịn cười: “Một nhóc con mới mười tám tuổi như em mà lại thốt ra những lời thoại như vậy hả? Kỳ cục lắm, đừng học bừa nữa.”

“Em đang nghiêm túc đấy.”

Lê Hân xoay người sang nhìn cô bằng ánh mắt vừa ai oán lại vừa thâm trầm, sau đó lẩm bẩm: “Bản thân chị không nhận ra đấy thôi. Chị là một người phụ nữ trông có vẻ luôn đối xử tốt với mọi người nhưng thực ra lại cực kỳ nhẫn tâm. Chị cũng rất tàn nhẫn với chính mình nữa.”

Hạ Diên Điệp giật mình.

Lê Hân quay người bỏ đi, vừa đút tay vào túi vừa lười phản ứng: “Ông đây sẽ không treo cổ trên cái cây có lõi bằng băng như chị đâu. Dù chị có xinh đẹp đến mấy cũng không.”

“?”

Hạ Diên Điệp còn chưa kịp tranh cãi với tên nhóc này về việc vì sao cậu ấy lại có những cách xưng hô kỳ quái như vậy thì đã trông thấy bóng dáng uể oải kia xuất hiện ngoài phòng bếp trước rồi.

Lê Hân chợt khựng lại.

Nếu đổi thành thời điểm khác thì chắc chắn cún con sẽ nhe răng hăm dọa anh. Nhưng bây giờ, Lê Hân đã bị hồ ly trong bếp đả kích nên đã biến thành một con chó rơi xuống nước mất rồi. Cậu ấy chỉ ra ngoài mà không thèm tranh luận một cách hiếm hoi.

“Đợi đã.” Nhưng Du Liệt lại mở lời.

“Cái gì?” Lê Hân giận dữ quay đầu lại.

Xui xẻo là câu này lại bị Liêu Hà Xu nghe thấy. Bà ấy lập tức lên tiếng từ trong phòng khách: “Lê Hân, sao con lại nói chuyện với anh mình như vậy hả?”

“...”

Lê Hân đột nhiên trở nên hung dữ và ủ rũ hơn.

Du Liệt cười nhạt, sau đó lấy một chiếc phong bì lì xì mà anh đã chuẩn bị từ lâu từ trong túi quần ra.

“Tiền mừng tuổi này.” Du Liệt đặt nó lên bàn bên cạnh cún con: “Học hành cho tốt đấy.”

Giọng điệu vừa bình tĩnh vừa hời hợt này kết hợp với khí chất thanh cao, mạnh mẽ bẩm sinh tận trong xương cốt của cậu cả đã thành công khiến cún con tức giận đến mức xù lông thẳng đứng.

Lê Hân trừng mắt nhìn Du Liệt với khí thế vô cùng hung hãn, cuối cùng vẫn kiêng dè bởi Liêu Hà Xu đang nhìn chằm chằm về phía này nên đành kìm nén cơn giận, sau đó quay người về phòng.

Hạ Diên Điệp theo dõi toàn bộ quá trình, buông tiếng thở dài.

Du Liệt bước tới: “Sao em lại thở dài? Không nỡ hửm?”

“Em chỉ muốn rút lại một câu mình vừa nói thôi.”

“Câu nào?”

“Em nói rằng ở độ tuổi của Lê Hân, anh đã chín chắn hơn cậu ấy bây giờ rất nhiều.”

“? Câu này có vấn đề gì à?”

“Không có vấn đề gì cả.”

Hạ Diên Điệp im lặng một thoáng, sau đó ngước mắt lên: “Nhưng em không ngờ có người càng lớn lại càng trở nên trẻ con đâu.”

“?” Du Liệt khẽ nhíu mày, tự ngẫm lại: “Có à?”

Hạ Diên Điệp buồn cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết chiếc áo hoodies của Du Liệt: “Như thế này còn chưa đủ hả? Thế thì anh cứ thử xem, nếu một ngày nào đó anh mặc bộ đồ này để đi làm ở công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, xem thử bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào.”

“...”

Có lẽ nghĩ đến chuyện tình huống này có thể xảy ra nên Du Liệt cũng thả lỏng ngữ điệu, đồng thời mỉm cười. Anh dứt khoát giơ tay lên để ôm cô nàng hồ ly đang trêu chọc và cười nhạo mình ở phía trước vào lồng ng.ực.

“Đồ hổ ly nhỏ không tim không phổi.”

“Sao bỗng dưng anh lại nói xấu em?” Hạ Diên Điệp muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng, lại còn ấn cằm cô rất mạnh nữa.

“Không được ngước lên nhìn anh.”

“?”

“Bởi vì hình tượng mà em xây dựng cho anh quá mức vĩ đại và lớn lao nên lúc đầu anh vốn không muốn nói ra…” Du Liệt giơ tay lên để giữ sau gáy Hạ Diên Điệp, sau đó vuốt ve như đang vỗ về và mắc nghiện: “Sở dĩ anh không thích Lê Hân và hy vọng cậu ta cách em càng xa càng tốt... Bởi vì Lê Hân quá giống anh của ngày trước.”

Hạ Diên Điệp cảm thấy không thể tin được, gần như muốn bật cười: “Anh đang nói lung tung gì vậy? Cậu ấy giống anh chỗ nào chứ?”

“Rất nhiều phương diện.” Du Liệt khẽ đáp: “... Đặc biệt là cái cách cậu ta nhìn em.”

Hạ Diên Điệp ngẩn người.

“Mà anh đã không còn là anh của năm mười chín tuổi như trước kia nữa rồi.” Du Liệt cúi người xuống, giọng nói trầm thấp như đang bị bóp nghẹt vang lên bên tai cô.

Hạ Diên Điệp tỉnh táo trở lại, dở khóc dở cười: “Anh điên rồi hả? Làm gì có ai luôn là chính mình của quá khứ được chứ!”

“Nhưng anh sợ rằng em thích bản thân anh của quá khứ hơn.” Du Liệt cất tiếng khàn khàn: “… Bảy năm quá dài, hồ ly à.”

“…”

Chẳng hiểu sao cổ họng của Hạ Diên Điệp lại cảm thấy nghẹn ngào.

Cuối cùng cô không thể nhẫn nhịn được nữa, nhấc tay ôm lấy thắt lưng của anh bằng một cái ôm thật chặt: “Nhưng người em thích chính là Du Liệt, là chính anh của quá khứ, hiện tại và cũng là tương lai. Anh là một người đang sống sờ sờ trước mắt em chứ không phải là người đã đứng yên ở bất cứ một khoảnh khắc nào cả. Đó chỉ là một hình ảnh đẹp đẽ nhưng không có nhịp tim mà thôi.”

Du Liệt không nói gì mà chỉ ôm Hạ Diên Điệp chặt hơn, lại còn lặng lẽ hôn lên chóp tai của cô.

Hạ Diên Điệp cảm thấy có phần đau lòng. Cô chỉ có thể cố gắng làm giọng nói hòa hoãn lại, vỗ vào người hắn: “Anh Du à, anh đã bắt cóc một cậu cả luôn kiêu ngạo như tiên hạc của bọn em đi đâu mất rồi?”

Du Liệt vùi vào cổ cô.

Sau một lúc im lặng thật lâu, Du Liệt mới đáp khẽ như thể anh đang nhận thua và tự đầu hàng.

“Ở trước mặt em, anh làm gì còn chút kiêu ngạo nào nữa đâu.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!