Chương 989:
“Anh và Vi Vi như thế nào rồi?” Đường Mộc Tuyết tò mò hỏi.
Dương Tiêu lắc đầu, dở khóc dở cười: “Không có chuyện gì, có thể nói là chiến tranh biến thành tơ lụa!”
“Ừm!” Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Nằm ở trên giường, mặt Đường Mộc Tuyết đỏ bừng, hôm nay kinh nguyệt của cô đã hết, cuối cùng cũng có thể cùng Dương Tiêu vui vẻ.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, kinh… kinh nguyệt của em hết rồi!”
Vừa dứt lời, Đường Mộc Tuyết vừa thẹn vừa thở gấp, chờ thời khắc thiêng liêng đến.
Tuy nhiên, Dương Tiêu nằm trên giường lại không động đậy.
“Dương Tiêu, chúng… chúng ta có thể làm chuyện đó!”
Đường Mộc Tuyết nghĩ Dương Tiêu không nghe thây, cô lại nói tiếp.
Trước sự ngạc nhiên của Đường Mộc là Dương Tiêu vẫn không động đậy.
Đường Mộc Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, mình chủ động như vậy, tên ngốc này còn muốn thế nào nữa? Lạt mềm buộc chặt hả?
Ngay lúc Đường Mộc Tuyết sắp nổi điên, Đường Mộc Tuyết quay đầu lại nhìn Dương Tiêu, chỉ thấy Dương Tiêu đã ngủ.
“Ngủ… ngủ rồi?” Gương mặt ngọc bích hoàn mỹ của Đường Mộc Tuyết tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tên ngốc này đang nằm cạnh một người đẹp mà đã ngủ thiếp đi nhanh như vậy?
Lăn lộn cả một ngày, Dương Tiêu thật sự rất mệt, anh vừa nằm xuống cũng có thể ngủ thiếp đi, đây là thói quen được hình thành trong quân đội.
Trước kia tham gia quân ngũ, mỗi ngày anh đều luyện tập cường độ cao, sau khi luyện tập xong Dương Tiêu có thể lăn ra ngủ sau khi ngã xuống đất trong vòng một giây.
“Tức chết em mà, người gì đâu!” Đường Mộc Tuyết tức giận bĩu môi.
Cô đã đợi ngày này rất lâu, ai biết Dương Tiêu thật sự đã ngủ say, càng không nói đến Đường Mộc Tuyết buồn bực như thế nào.
Ngày hôm sau, sắc trời toả sáng, cả nhà họ Đường đều bị mây đen bao phủ.
Bà cụ Đường mệt mỏi, mày mặt con cháu trực hệ của nhà họ Đường cũng buồn bực. Vừa mới tối hôm qua Lý Minh Hiên đã gọi điện thoại yêu cầu nhà Đường trong vòng một tuần phải cung cấp đơn hàng năm mươi triệu tệ.
Vốn dĩ đây là chuyện tốt, nhưng đối với nhà họ Đường bây giờ cũng không kém gì sắm sét giữa trời quang, bà cụ Đường hoàn toàn ngây ngốc.
Sáng sớm bà cụ Đường đã gọi đám con cháu tới nhà họ Đường, chỉ không gọi Đường Mộc Tuyết. Trong mắt bà ta, Đường Mộc Tuyết là người ngoài, nếu không phải Lý Minh Hiên chỉ công nhận Đường Mộc Tuyết, bà ta đã đuỏi Đường Mộc Tuyết ra khỏi nhà họ Đường từ lâu rồi.
Bà cụ Đường thở dài: “Mọi người, mọi người có ý kiến gì hay không?”