Chương 727:
Vì vậy, tiền thuốc men vừa rồi hẳn là do Đường Mộc Tuyết mượn, trong lòng Triệu Văn Triết vô cùng tin tưởng.
“Chú nghĩ nhiều rồi!” Đường Mộc Tuyết lạnh nhạt nói.
Cô không có thiện cảm gì với Triệu Văn Triết, không muốn nói chuyện với Triệu Văn Triết nhiều như vậy.
Mỗi dịp Tết, chính Triệu Văn Triết là người dẫn đầu mọi người châm chọc nhà bọn họ, Đường Mộc Tuyết rất không thích Triệu Văn Triết.
Làm gì có chuyện Triệu Văn Triết cam lòng để bị cướp mắt ánh đèn sân khấu như thế này, anh ta nói đùa: “Bác cả, mọi người, theo cái nhìn của tôi, tình trạng của bác gái cả rất nghiêm trọng, e rằng ngay cả bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện cũng không giúp được gì. Hay chúng ta mời thần y Liễu Giang Hà tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Trung Nguyên đi?”
“Liễu Giang Hà, thần y Liễu?” Tất cả người nhà họ Triệu đều vô cùng sửng sốt.
Triệu Văn Triết nói chắc như đinh đóng cột: “Đúng vậy, tôi biết Vương Trạch, đại đệ tử của thần y Liễu, chỉ cần tôi mở miệng, nhất định có thể mời được thần y Liễu!”
“Quá tốt! Không hổ danh là Văn Triết, có thể mời được thần y Liễu tiếng tăm lừng lẫy.” Triệu Thiết Căn vui mừng nói.
Ông ta biết nếu Liễu Giang Hà đích thân ra tay, tình trạng của vợ ông ta chắc chắn sẽ ổn định.
“Văn Triết là trụ cột của nhà họ Triệu tôi, tăng thể diện cho nhà chúng ta, không giống như một số người loè loẹt!”
Nghe vậy, đám người nhà họ Triệu nhìn Triệu Văn Triết với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Chú có thể mời được thần y Liễu?” Ngay lúc này, Dương Tiêu đột nhiên nói.
Nghe thấy lời nói của Dương Tiêu, sắc mặt Triệu Văn Triết trở nên lạnh lẽo, anh ta không vui nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu đúng không? Cậu đang cười cái gì? Chẳng lẽ cậu không tin tôi có thể mời được thần y Liễu?”
“Theo tôi biết, từ trước đến nay thần y Liễu luôn có đạo đức cao, không có chuyện thiên vị tình cảm. Thành phố Trung Nguyên cách huyện Thiên Sơn xa như vậy, chú cho rằng ông ấy sẽ đến?” Dương Tiêu không nóng không lạnh nói.
Với sự hiểu biết của Dương Tiêu về Liễu Giang Hà, cho dù Triệu Văn Triết biết Vương Trạch, cũng không thể mời được Liễu Giang Hà.
Dù gì thì vị trí của Liễu Giang Hà trong giới y học nằm ở vị trí kia, hơn nữa trên thế giới có rất nhiều bệnh nhân, tuổi tác của Liễu Giang Hà lớn như vậy làm sao có thể chăm sóc từng người một được?
Nói đến Liễu Giang Hà, Triệu Cầm như cả kinh phán chấn nói: “Đúng đúng đúng, nếu cậu có thể mời được thần y Liễu thì sẽ sinh ra ác mail”
Lần trước để chữa trị cho chân của Đường Kiến Quốc, bọn họ đã xếp hàng máy tiếng đồng hồ, đến giữa trưa mới đến lượt bọn họ, nhưng Liễu Giang Hà lại không tiếp nhận bệnh nhân nữa.
Nếu như không phải Dương Tiêu quen biết Liễu Giang Hà, e rằng trong chốc lát chân của Đường Kiến chắc chắn sẽ không khá hơn.
“Chị Cầm, sao chị lại đứng về phe thằng phế vật này?
Chẳng lẽ tôi không mời được, các người sẽ mời được?
Thằng phế vật này có thể mời được?” Triệu Văn Triết chế nhạo.
“Đúng vậy đúng vậy, Triệu Cầm, từ lúc nào mà chị lại bảo vệ thằng phế vật này? Tôi thấy chị càng ngày càng thụt lùi!”