Còn thành phố quê quán của Triệu Gia cùng lắm chỉ là một huyện nhỏ tuyến mười tám không hơn không kém, một tháng lương kiếm được hai đến ba mươi nhân dân tệ cũng đã được tính là không ít rồi, năm đó Triệu Cầm gả vào Đường Gia, không biết đã khiến cho bao nhiêu người hâm mộ.
Từ ngày Đường Kiến Quốc lái xe đụng vào người khác, tiền tích cóp trong nhà cũng đã xài hết, Triệu Cầm nhất thời bị cả đám người trong gia tộc chê cười, càng quá đáng hơn chính là nói Triệu Cầm không có mắt nhìn người, nói bà có số khắc phu.
Nhiều năm nay, trong lòng Triệu Cầm vô cùng chua xót, bà chính là một người phụ nữ ham thích hư vinh, bị người khác chê cười như vậy làm sao có thể chịu đựng được, chứ đừng nói là bị người trong nhà chê cười.
Nếu như không phải hai đứa con gái đều đã trưởng thành, Triệu Cầm sớm đã cùng Đường Kiến Quốc ly hôn, bà chính là không muốn cùng ông ta trải qua những ngày tháng vô dụng, cả ngày bị người khác coi thường.
Sau này Đường Mộc Tuyết đi làm, một tháng lương kiếm về được bảy, tám ngàn nhân dân tệ, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống sinh hoạt trong gia đình, cộng thêm Đường Kiến Quốc trên phương diện kia cũng có thể thỏa mãn được Triệu Cầm, nên mới khiến cho bà ta kiềm lại xúc động muốn ly hôn cũng Đường Kiến Quốc.
Hiện tại, bà đã không còn như xưa, bà hiện tại sống trong một căn biệt thự trên đảo trị giá một trăm triệu, đồ dùng trong nhà đều là nhãn hiệu quốc tế, trong nhà còn có siêu xe, những chuyện này khiến cho Triệu Cầm nhát thời hồng hách kiêu ngạo.
Lần này cả nhà em gái bà đều đến thành phố Trung Nguyên, Triệu Cầm sớm đã có chủ ý phải khoe khoang một phen, khiến cho toàn bộ người nhà Triệu Gia tận mắt thấy cuộc sống hiện tại của bà có bao nhiêu đặc sắc, đủ bỏ xa bọn họ cả mười tám con đường, bà phải khiến cho tất cả những người từng cười nhạo mình năm đó phải sáng mắt ra nhìn.
Lòng hư vinh của Triệu Cầm chỉ làm khổ Đường Mộc Tuyết cùng Dương Tiêu.
Dương Tiêu nằm trên giường, huyết mạch trong cơ thể dần dần khôi phục lại như cũ, cuối cùng tất cả đều trở nên tĩnh lặng, hoàn toàn không có chút kích động như lúc ban đâu.
Đường Mộc Tuyết phía bên này cũng ngây người, cũng vì đồ đạc trong nhà có rất nhiều hãng hiệu cô đều không biết, chỉ có thể lên mạng tra cứu.
Cũng vì tránh bản thân mắt mặt, giả vờ bản thân là vợ của gia đình hào môn, Triệu Cầm gần như đến bulong, ốc vít của từng món đồ trong nhà cũng phải điều tra rõ ràng.
Đợi đến khi Đường Mộc Tuyết tra cứu rõ ràng các nhãn hiệu, cũng đã đến ba giò sáng.
Sau khi trở về phòng mình, quằầng thâm mắt của Đường Mộc Tuyết cũng đã xuất “Anh vẫn chưa ngủ sao?” Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu cười khổ một tiếng.
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Mộc Tuyết em vẫn chưa ngủ, anh như thế nào dám ngủ chứ!”
Trên thực tế, khi Đường Mộc Tuyết vừa bước vào, Dương Tiêu lập tức trở nên hưng phần.
Mặc dù hiện tại là ba giờ sáng nhưng chuyện này tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc phát huy của Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết vừa liếc mắt liền có thể nhận ra Dương Tiêu lúc này đang có tâm tư gì, cô đỏ mặt nói.
*Con người của mẹ em, anh cũng biết rõ, rất trọng thể diện, cho nên vừa rồi có chút quấy phá, vậy thì…hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, em có chút mệt, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi sớm thôi! Ngày mai cả nhà dì nhỏ sẽ đến đây, phải đảm bảo trạng thái tốt nhát.”
*“Hả? Ngủ…đi ngủ sao? Ngủ như vậy sao?” Ánh mắt Dương Tiêu dần trở nên ngây ngốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!