CHƯƠNG 49
Sau khi quan sát kĩ người đến là ai, thì ra là người quen của bọn họ. Tống Công Minh – Gia chủ Tống Gia một trong những gia tộc của mười đại gia tộc lớn Trung Nguyên.
“Dương tiên sinh! Tống Công Minh bước lên phía trước, vô cùng khách sáo mở lời chào hỏi.
Những chuyện xảy ra ở tiệc rượu lần trước, khiến cho Tống Công Minh vô cùng hồi hận, ông từ ban đầu không biết Dương Tiêu chính là ân nhân của Cung Gia, sự nghiệp Tống Gia vô cùng rộng lớn, không những phát triển những vấn đề liên quan đến mạng Internet, mà còn đầu tư vào ngành thời trang. Hôm nay Tống Công Minh đích thân đi đến từng cửa hàng tiến hành kiểm tra khảo sát.
Không ngờ rằng, ông vừa bước đến cửa hàng đầu tiên đã thấy nhân viên của mình có thái độ vô lễ với Dương Tiêu, chuyện này khiến cho Tống Công Minh vô cùng tức giận.
“Tống tiên sinh!’ Dương Tiêu gật đầu.
Người con gái kia nhìn sang Tống Công Minh cười nhạt: “Ông lại là ai? Mặc đồ không giống ai, còn ở đây giả vò cái gì?”
Nhân viên bán hàng vô cùng tức giận, lại là tên cô hồn nào đến gây chuyện đây?
Cô nhìn sang Tống Công Minh không vui nói: “Vị tiên sinh sinh, nếu như ngài không có ý định mua trang phục, xin lập tức rời đi; nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Nhìn khuôn mặt hung hăng của hai người con gái kia, sắc mặt Tống Công Minh trầm xuống, ông nhìn sang người thanh niên mặc trang phục Versace nói: “Châu Hiên, người Châu Gia các người cũng thật to gan, dám bắt kính với ta?”
Nhìn thấy Tống Công Minh, người thanh niên mặc trang phục Versace toàn thân run rấy, hắn lập tức quay lại giáng một bạt tai vào người con gái bên cạnh: “Đồ khốn, tại sao lại ăn nói như vậy với chú Tống chứ? Còn không mau xin lỗi chú ấy?”
Châu Hiên xuất thân từ một danh gia vọng tộc ở Trung Nguyên, chính là một phú nhị đại, nhưng nếu so với Tống Gia thì cũng chỉ là hạt cát không đáng nhắc đến.
Hôm nay, tiện nhân này lại đắc tội với Tống Công Minh, đây không phải là đỗ một thùng phân lên đầu hắn hay sao?
“Anh dám đánh em?”
Người thanh niên mặc trang phục Versace Châu Hiên lại vung tay lên tát vào mặt người con gái ấy: “Lỗ tai của cô có vấn đề gì sao? Không nghe thấy tôi kêu cô phải xin lỗi chú Tống sao, cô không nghe thấy sao? Uy nghiêm của chú Tống Công Minh có thể để loại người như cô khinh thường sao?”
Lần này, Châu Hiên đặc biệt cố ý nói tên Tống Công Minh.
Nghe đến lời này, người con gái ấy triệt để hoảng loạn, đại danh của Tống Công Minh cô đã từng nghe qua, gia chủ Tống Gia một trong mười gia tộc Trung Nguyên.
Cô lập tức mở to mắt, cảm giác như có một luồng khí lạnh từ bàn chân truyền lên đến đỉnh đầu.
“Tống tiên sinh, xin lỗi ngài, vô cùng xin lỗi ngài!” người con gái ấy vô cùng hoảng sợ, liên tục nói lời xin lỗi.
Tống Công Minh lạnh giọng nói: “Cô nên xin lỗi với tôi sao?”
Người con gái ấy lập tức hiểu rõ, hướng về ba người Đường Mộc Tuyết xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”
Trung Nguyên Tống Gia không phải là gia tộc mà cô có thể đắc tội được, lúc này cô vô cùng hối hận với hành động ngu ngốc của mình; nếu như sớm biết chân tướng sự việc, cô nào dám hung hăng ngang ngược như vậy.
“Các người lập tức rời khỏi đây!” Dương Tiêu cũng không muốn tính toán với những nhân vật nhỏ bé này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!