Chương 398
“Woa! Ngầu, thật là ngầu!” khi nghe thấy câu nói này của Dương Tiêu, hai mắt Cung Linh Nhi tràn ngập những ngôi Sao nhỏ.
Cô vốn dĩ cho rằng Dương Tiêu chỉ là một tên phế vật vô dụng, nhưng lại không nghĩ rằng tài năng âm nhạc của anh lại bắt phàm như vậy, mang đến cho cô một sự chấn động.
Cô cũng vốn cho rằng Dương Tiêu chỉ là một chiếc xương mền, đối diện với khiêu chiến sẽ tự động hèn nhát bỏ trốn, nhưng bộ mặt bá khí như hôm nay của Dương Tiêu lại khiến cho cô phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì khiến người khác kinh ngạc không thôi!
Lồng ngực không ngừng xao động, nhưng khuôn mặt lại luôn bình tĩnh, người đàn ông như vậy mới thật sự là đàn ông.
Sau khi bị Dương Tiêu giáo huắn, sắc mặt Lý Đông Bằng lập tức trở nên khó coi, hắn không nghĩ được Dương Tiêu vậy mà lại không chừa chút mặt mũi nào cho hắn.
Một đám tuyển thủ đua xe cảm thấy vô cùng xấu hỗ cùng phẫn nộ, Lý Đông Bằng dù sao cũng là thần tượng của bọn họ, tuyệt đối không chấp nhận được thần tượng của mình bị sỉ nhục.
“Tiểu tử, cậu như thế nào lại ăn nói như vậy với chiến thần đua xe chứ? Có biết người đứng trước mặt cậu chính là chiến thần đua xe số một tỉnh Hà Nam hay không?”
“Không sai, cậu cho rằng bản thân thắng được Lý Thiếu thì có thể diễu võ dương oai trước mặt chiến thần đua xe số một tỉnh Hà Nam hay sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ với chút thực lực này của cậu, đứng trước mặt chiến thần đua xe căn bản không đáng nhắc đến!”
“Cậu trai này, tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng xin lỗi với chiến thần đua xe, nếu không thì đừng trách anh em tôi không khách khí!”
Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Nếu như các người muốn ra mặt cho Lưu Chiến Thắng thì cứ tiến lên, đến một người thì tôi đánh một người, xông lên toàn bộ thì tôi sẽ tiêu diệt toàn bội”
Ong!!!
Giây phút đó, trong người Dương Tiêu như có một dòng khí hung sát như muốn bùng nổ, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ một trận.
Ai cũng không thể ngờ rằng trong người Dương Tiêu lại có thể tỏa ra một luồn sát khí mãnh liệt như vậy, giống như kẻ đứng trước mặt bọn họ căn bản không phải là người, mà chính là một mãnh thú.
Sắc mặt Lý Đông Bằng lập tức thay đổi, hắn lúc này có thể cảm nhận được Dương Tiêu không hề có ý nói đùa với bọn họ.
Vừa rồi thân thủ của Dương Tiêu bọn họ cũng đã được chứng kiến, nếu như thật sự cưỡng ép ra tay, vậy thì không chừng cả đám người bọn họ cũng không đấu lại được Dương Tiêu.
Cả đám tuyển thủ trong lòng đều không thấy thoải máu, mặc dù bọn họ đêu sùng bái Lý Đông Băng, nhưng cũng không muốn vì hắn ta mà bị người khác đánh một trận.
“Chiến thần đua xe, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào đây?” Một người bước lên phía trước hỏi.
Lý Đông Bằng híp mắt, tỉ mỉ quan sát một lược, sau đó hắn đột nhiên cười lớn nói: “Tiểu huynh đệ này vừa nhìn liền biết là người trọng tình nghĩa, tôi rất thích, vừa rồi Lưu Thiếu ăn nói có chút kích động, tôi đại diện cho Lưu Thiệu xin lỗi cậu, chuyện này xem như bỏ qua được không?”
Dương Tiêu cười khinh thường nói: “Bớt giở trò, tôi muốn đích thân Lưu Chiến Thắng xin lỗi!”
“Đánh tôi rồi còn muốn tôi xin lỗi anh hay sao? Cứ nằm mơ đi!” Lưu Chiến Thắng ôm lồng ngực tức giận nói.
Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Xem ra hôm nay không có gì có thể thương lượng được rồi?”
Nhìn thấy sát khí trong mắt Dương Tiêu, Lưu Thần Chiến liền rụt cổ lại, không dám nói tiếp bất kỳ điều giờ, hắn sợ Dương Tiêu lại lần nữa nổi điên, đem hắn đánh một trận.