CHƯƠNG 29 :
Tất cả mọi người đều cười lạnh lùng châm biếm, trong mắt bọn họ Dương Tiêu cũng chỉ là một tên giỏi lừa bịp người khác không hơn không kém.
Vương Trạch nở nụ cười khinh thường, những lời Dương Tiêu vừa nói đều là những lời vớ vẫn, những điều nguy hiểm liên quan đến tính mạng do bệnh tim mang lại, những chuyện này ai mà không biết, còn cần Dương Tiêu phải nói ra hay sao?
“Thằng nhóc, nếu không biến đi thì tôi phải gọi bảo vệ lên tống cổ cậu ra ngoài đấy!” Vương Trạch đã không còn kiên nhẫn cùng Dương Tiêu giằng co.
“Có chuyện gì?” Ngay vào lúc này, một người đàn ông khí chất hiên ngang, trong mắt tràn ngập sự thông thái bước đến.
Người trung niên toàn thân phát ra khí chất không giận mà uy nghiêm, chính là Cung Minh Cung Gia gia chủ của một trong bốn đại gia tộc lớn nhất Trung Nguyên.
Sau khi biết được bệnh tim của phụ thân tái phát, Cung Danh gấp rút đến bệnh viện, khi vừa đến nơi liền bắt gặp cảnh giằng co giữa Dương Tiêu và Vương Trạch.
Vương Trạch sau khi nhìn rõ người đến là ai, liền tiến lên nịnh nọt nói: “Cung tiên sinh, sự việc là như thế này…”
Sau đó, Vương Trạch thêm mắm dặm muối kể lại từ đầu.
Vừa nghe xong, sắc mặt Cung Danh càng trở nên khó coi, hắn đánh giá một lượt Dương Tiêu sau đó nhíu mày nói: “Bệnh tình của phụ thân tôi, cậu có thể trị khỏi?”
: “Đúng vậy!” Dương Tiêu gật đâu.
Nhìn thấy Dương Tiêu không một chút tôn trọng Cung Danh, không ít người cười lạnh trong lòng Dám nói lời không tôn trọng Cung Danh, còn dám trước mặt Cung Danh giở trò lừa gạt, thằng nhóc này cứ chờ chết đi.
Vương Trạch cười khinh miệt nói: “Cung tiên sinh, tên nhóc này đến giấy phép chứng nhận năng lực bác sĩ cùng không có làm sao có thể trị bệnh cho người khác? Tôi thấy tên nhóc này chỉ biết khoác lác lừa bịp người khác, không bằng để tôi gọi bảo vệ lên tống cổ hắn ra ngoài?”
Không có giấy phép chứng nhận năng lực bác sĩ?
Sắc mặt Cung Danh trở nên âm trầm không gì sánh được, giống như gió tuyết tháng hai thổi qua khiến người khác run cầm cập.
Thân là chủ nhân của gia tộc bậc nhất Trung Nguyên, từ trước đến nay chưa có bắt kỳ ai dám hỗn xược trước mặt hắn.
“Tên nhóc này tại sao lại có chút quen mặt? Đây không phải là tên phế vật Dương Tiêu, chồng của Đường Mộc Tuyết sao?”
một người kinh ngạc nói.
Lời này vừa nói ra, có không ít người nhận ra Dương Tiêu.
Một người thanh niên chắc chắn nói: “ Nếu nói như vậy, tôi đã nhớ ra rồi, tên nhóc này chính là con rễ phế vật của Đường Gia, tên phế vật này tại sao lại có thể xuất hiện ở đây?”
Năm năm trước, đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên đột nhiên gả cho một tên phế vật, không biết đã khiến bao nhiêu người chấn động, cũng từ đó danh tiếng phế vật của Dương Tiêu vang khắp thành phố Trung Nguyên.
Vương Trạch khinh thường nói: “Thì ra là tên phế vật Đường Gia! Theo tôi thấy tên nhóc này không chỉ là một tên phé vật, mà còn là một tên ngốc!”
“Ha ha ha hai”
Lúc này, một đám người điên cuồng cười lớn.
Trong mắt tất cả mọi người, Dương Tiêu chính là một trò cười, là một tên vô dụng không đáng nhắc đến.
Sắc mặt Cung Danh càng trở nên khó coi, hắn không ngờ được tên phế vật Đường Gia lại ngang nhiên hênh hoang ở nơi này.
Bạch lão Bạch Nguyên Kiệt sau khi đưa Dương Tiêu đến đây, đã vội vàng đi đón người, lúc này vừa quay trở lại.
“Hả? Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Nguyên Kiệt có thể cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc liền hỏi.
“Bạch lão!” Cung Danh tôn kính nói.
“Bạch lão!” tất cả mọi người đều tôn kính lên tiếng chào hỏi.
Bạch Nguyên Kiệt, Kỳ thánh Trung Hoa, hội trưởng hiệp hội cờ vây nỗi tiếng Trung Nguyên, đức cao vọng trọng, hơn nữa là bạn thân nhiêu năm của Cung lão gia, ở hiện trường không ai dám bắt kính với lão.
Bạch Nguyên Kiệt có tình cảm tốt với Dương Tiêu, liền nói: “Tiểu Dương, có chuyện gì vậy?”
Dương Tiêu trả lời ngây thật: “Cháu nói bản thân biết y thuật, nhưng bọn họ đều không tin, còn tính tống cổ cháu ra ngoài!”
“Bạch lão, tên tiểu tử này căn bản không biết chút gì về y thuật, ngài nhất định không được tin hắn!” Vương Trạch trịnh trọng nói.
“Chuyện này….” Bạch Nguyên Kiệt chần chừ.
Ông đã từng điều tra qua Dương Tiêu, nhưng không hề phát hiện ra việc Dương Tiêu biết y thuật.
Đang nằm bên trong phòng phẫu thuật chính là bạn thân nhiều năm của ông Cung Thiên Tè, liên quan đến sống chết, Bạch Nguyên Kiệt cũng không dám khinh suất đưa ra quyết định.
Dương Tiêu nhìn Bạch Nguyên Kiệt nói: “ Bạch lão, xin hãy tin tưởng cháu!”
Bạch Nguyên Kiệt chớp mắt có chút bất lực nói: “Tiểu Dương, không phải ta không tin cháu, nhưng chuyện hệ trọng liên quan đến sống chết ta cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào!”
Vương Trạch cười khinh thường nói: “Thằng nhóc, đã thấy chưa? Đến cả Bạch lão cũng không tin cậu, cậu còn có mặt mũi ở đây sao? Tên vô dụng này, còn không mau biến đi!”
“Được thôi!” Dương Tiêu thở dài, không nói thêm gì.
Nếu như không phải không nhịn được khi thấy bệnh tật của Cung lão, Dương Tiêu căn bản sẽ không nói thêm lời nào.
“Tít Tít Tít Tít Tít Giây kế tiếp, từ trong phòng phẫu thuật truyền ra một âm thanh cảnh báo kéo dài.
“Không tốt!”
Khi nghe thấy âm thanh báo động này, vẻ mặt của Dương Tiêu lập tức thay đổi, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xông vào.
Lúc này, một ông già tóc vàng trong phòng phẫu thuật mồ hôi nhễ nhại đang gấp gáp châm cứu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!