CHƯƠNG 234
“Vất vả cho ông rồi!”
Dương Tiêu gật đầu trả lời.
Hắn biết người đàn ông này nhất định chính là do Lý Minh Hiên sắp xếp, cho nên Dương Tiêu cũng không quá khách sáo với người này.
Mắt thấy Dương Tiêu bước theo sau người đàn ông trung niên kia thật sự bước vào cổng lớn Nặc Lan sơn trang, mi mắt Triệu Cầm giật nảy điên cuồng nhanh chân chạy lên phía trước kéo lấy cánh tay người đàn ông trung niên kia: “Có lầm lẫn gì hay không? Ông…ông chắc chắn là đưa chúng tôi đến đây ở hay sao?”
“Không sail Các vị xin mời theo tôi vào bên trong.” Người đàn ông trung niên gật đầu xác nhận.
Trước khi đến đây Lý Minh Hiên đã giao phó rõ ràng, hắn lần này đến chính là hỗ trợ đám người Dương Tiêu có thể thuận lợi dọn vào bên trong căn biệt thự này.
Nặc Lan sơn trang dù sao cũng là khu biệt thự cao cấp thứ hai trong thành phố Trung Nguyên, trước khi khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh được khai phá, nơi này chính là khu biệt thự xếp thứ nhất tại thành phố Trung Nguyên.
Nơi này quy định nghiêm ngặt, ra vào đều cần kiểm tra nghiêm khắc.
Sau khi hỗ trợ gia đình bốn người Dương Tiêu làm thủ tục ra vào biệt thự, lúc này tất cả mọi người liền đến trước một khu biệt thự xa hoa.
Căn biệt thự này nằm trong vị trí yên tĩnh nhất của Nặc Lan sơn trang, phong cảnh xung quanh vô cùng tao nhã xinh đẹp, từng thảm cỏ xanh mướt được bồ trí hai bên đường.
Biệt thự có tổng cộng ba tầng, có khu vực để xe riêng, phía sau còn có một hoa viên không lớn cũng không nhỏ, trên sân thượng còn có bễ bơi riêng, xa hoa vô cùng.
Nội thất được trang trí xa hoa lộng lẫy, phong cách âu mỹ phục cổ, trong phòng khách còn treo một chiếc đèn thủy tinh trong suốt, sau khi mở công tắc đèn thủy tinh thì cả căn phòng khách rộng lớn đều được chiếu bằng ánh sáng êm dịu, nguy nga lộng lẫy vô cùng.
Trên tường treo vô số bức tranh phục cổ, đồ dùng trong nhà toàn bộ đều là vật xa xỉ nhất trong nước, đại đa số đều là do Lý Minh Hiên không tiếc ra giá cao yêu cầu người chế tác.
Bọn họ sống cả một đời cũng chưa từng thấy qua một căn biệt thự xa hoa như vậy, nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng hai người không ngừng dâng lên từng trận kinh ngạc.
Đường Mộc Tuyết kinh ngạc đến mức lấy tay che kín đôi môi đỏ hồng gợi cảm của mình, cô cũng bị cảnh tượng trước mắt gây choáng ngợp không thôi, cảnh tượng này cô chỉ từng nhìn thấy qua trong phim truyền hình dài tập mà thôi.
Hơn nữa, những căn biệt thự trong phim truyền hình dài tập cũng không lớn đến như vậy, nội thất trang trí bên trong cũng không xa hoa như vậy.
Triệu Cầm sải bước lớn bước đến ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, cảm thán nói: “Cảm giác này cũng thật là quá tốt đi, bộ ghế sofa này khẳng định không ít tiền đâu; Đường Kiến Quốc, ĩ chúng ta rốt cuộc cũng đã trải nghiệm được cuộc sống giàu sang của kẻ có tiền.”
Đường Kiến Quốc cũng bước về phía ghé sofa, ngồi lên cảm nhận độ êm ái của nó, kích động đến nói không nên lời.
“Ông trời của tôi ơi, mau nhanh đến xem trên bộ bàn trà này được khắc logo của Tập đoàn Thịnh Hoàng này, Tập đoàn Thịnh Hoàng chính là công ty chuyên làm đồ gia dụng tư danh danh tiếng lẫy lừng trong nước, giá cả xa xỉ, chỉ cần một bộ bàn trà giá trị cũng ít nhất phải đến hơn mười vạn đi?” Triệu Cầm lại lần nữa cảm thán.
Triệu Cầm lại lần nữa giống như phát hiện ra lục địa mới, kinh ngạc cảm thán liên tục.
Khi bà ta bước đến phòng ngủ chính, lúc này từ trong phòng ngủ chính lại lần nữa truyền đến tiếng hét kinh ngạc của Triệu Cầm: “Đây…đây không phải là giường ngủ thương hiệu gia dụng Parnian sao? Một chiếc giường cũng ít nhất phải hơn một triệu!”