Chương 1972:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chuẩn bị hét lên.
Nhóm đàn em của Tống Thâm cũng không phải kẻ ngốc, họ đều biết người tên Dương Tiêu này là lão đại, bọn họ không xúc phạm nỗi.
Một tên đàn em không biết tìm đâu ra một cốc lớn đưa tới, Tổng Thâm vây tay: "Lên!
"Tôi bị tiểu đường, tôi lên trước!" Một người bước ra trước. "Tôi tiểu vàng, tôi cũng tới!" Một người khác bước ra ngoài.
Đường Đường đỏ nhìn thấy cảnh này.
Dương Tiêu nhìn đồng hồ nói với Tông Thâm: “Đừng lãng phí thời gian, lát nữa tôi còn có việc khác!”
"Cậu Sử, tới đi!" Khi chuẩn bị xong xuôi, Tông Thâm đưa nó cho Sử Tường với vẻ mặt thương cảm.
Sử Tường nhìn cốc lớn, mí mắt nhảy loạn xạ: "Tống Thâm, mẹ kiếp anh muốn làm gì? Tôi bảo anh nhắm vào anh ta, anh lại nhắm vào tôi, tôi bảo cho anh ta uông nước tiều, không phải ông đây muôn uống nước tiêu, anh khồng hiểu hả?”
"Hiểu, hiểu mà!" Tống Thâm gật đầu.
Sau đó, Tống Thâm nháy mắt: "Lát nữa cậu Dương còn có chuyện phải làm, tốc chiên tốc thắng không hiểu sao?” "Hự! Hự hựt”
Nhóm đàn em tỉnh táo lại nhanh chóng khuất phục Sử
Tường, đàn em của Sử Tường trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám bước lên giúp.
Aaaalll Không lâu sau, Sử Tường hét thảm thiết như tiếng 'giết heo, đũng quân đỏ bừng, anh ta hoàn toàn bị phé. "Tại sao? Anh Thâm, tại sao lại thế này?" Sau khi bị phế, Sử Tường nhìn Tông Thâm không thể tin được hỏi.
Tống Thâm chậm rãi châm điều thuốc kìm nén sự bàng hoàng, Tống Thâm hít một hơi thật sâu rội nói: "Cậu Sử, đừng trách tôi tàn nhấn, là cậu xúc phạm người không nên xúc phạm!”
"Anh ta là ai? Rốt cuộc anh ta là ai mà xứng đáng để anh Thâm tàn nhẫn với tôi?” Sử Tường sắp phát điên.
Nhà họ Sử là một nhà giàu ở Đề Đô, anh ta quen biết tất cả con cháu của những nhà quyên thế ở Đề Đô.