Chương 189
Đám người nhà họ Đường đều gấp hết cả lên, bọn họ nhìn ra được rằng, có vẻ Lưu Vĩ cũng không có ý định tha cho bọn họ.
Bà nội Đường nghiêm nghị nhìn về phía Dương Tiêu: “Dương Tiêu, mày đang chuẩn bị dồn nhà họ Đường vào chỗ chết có phải không? Mày ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà họ Đường năm năm nay, nhà họ Đường xấu hỗ vì mày mắt năm năm, bây giờ là cơ hội để mày báo đáp nhà họ Đường đấy.”
“Đúng đấy phế vật, mày không nghe bà nội nói gì sao?” Đường Hạo cũng gấp hét cả lên.
Nhìn thấy bộ mặt xấu xa của bà nội Đường và Đường Hạo, trong lòng Dương Tiêu cũng xem thường đủ kiểu.
Anh đoán rằng, chuyện này chắc chắn là ý của bà nội Đường và thằng ngu Đường Hạo.
Nếu mình không trùng hợp quen biết Lưu Vĩ thì chỉ sợ rằng chuyện này sẽ không được vẹn toàn như bây giờ đâu.
Hơn nữa bà cháu hai người này mới vừa nói xấu Đường Mộc Tuyết xong, sau khi mọi việc bại lộ lại còn dám lớn tiếng với mình, đúng là quá hoang đường.
Dương Tiêu cười nhạo một tiếng: “Bà nội à, vừa nãy bà còn tuyên bố bảo người ta cứ bắt Mộc Tuyết đi, bây giờ bà bảo cháu phải đền đáp nhà họ Đường kiểu gì đây?”
“Hơn nữa, năm năm qua nhà họ Đường đã cho cháu cái gì thế? Các người không phải đều nhục mạ cháu là phế vật hay sao? Bây giờ cầu xin một tên phế vật làm gì? Không phải hạ thấp giá trị của các vị đây à?”
ì “Mày… Mày đứng có không nói lý như vậy!” Thây Dương Tiêu có vẻ miễn thương lượng, bà nội Đường giận muốn sôi gan.
Bà ta biết bây giờ Dương Tiêu đã có lông cánh cứng cáp rồi, nên bà ta đành phải nhìn về phía Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, mấy năm qua nhà họ Đường không đối xử bạc đãi với cháu, chẳng phải cháu luôn được nhận tiền lương từ công ty đấy sao? Không lẽ bây giờ cháu định để tất cả mọi người nhà họ Đường phải uống gió tây bắc hay sao?”
“Đường Mộc Tuyết, cô còn ngây ra đó làm cái gì? Chẳng lẽ cô thật sự muốn tên phế vật này bắt hết chúng tôi đi hay sao?”
Đường Hạo tàn khốc quát lớn.
“Mộc Tuyết!” Đám người nhà họ Đường cũng vội đến không chịu nỗi rồi, sợ rằng Dương Tiêu sẽ đưa ra quyết định sai lầm.
Đường Mộc Tuyết tức giận không thôi. Bà nội Đường và Đường Hạo còn có mặt mũi bảo nhà họ Đường đối xử với cô không tệ hay sao?
Mấy năm nay mình ở công ty bị Đường Hạo nhắm vào suốt, tên Đường Hạo này còn luôn gây chuyện, cố gắng muốn cắt giảm tiền lương của cô.
Bằng vào tài năng của mình, dù cô có đến công ty nhà ai thì cũng có mức lương không thấp hơn ở nhà họ Đường.
Thế nhưng, cô chỉ muốn nhà họ Đường phát triển ngày càng tốt mà thôi, nếu không, cô đã sớm rời khỏi tập đoàn Đường Nhân rồi.
ụ : Nhưng mà, nhìn những ánh mắt khẩn cầu của người dòng chính nhà họ Đường, lòng Đường Mộc Tuyết lại bắt đầu buông xuôi.
Cô thật sự không thể nhẫn tâm nhìn tập đoàn Đường Nhân bị điều tra, đám người dòng chính của nhà họ Đường sẽ biến thành chó khóc nhà có tang.
“Mộc Tuyết!” Bà nội Đường nhỏ giọng thúc giục cô.
Bà ta biết bây giờ người có thể thuyết phục Dương Tiêu chỉ có một mình Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc Tuyết cắn răng, thầm hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Dương Tiêu: “Hay… hay là quên đi thôi.”
Dương Tiêu biết Đường Mộc Tuyết lương thiện, anh nhẹ nhàng gật đầu rồi nói với Lưu Vĩ: “Cục trưởng Lưu, hôm nay đã làm phiền anh rồi, chuyện nội bộ nhà họ Đường chúng tôi sẽ tự giải quyết.”
“Nếu cậu Dương đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không tiện nhúng tay vào nữa, nếu ngài Dương còn có chuyện gì nữa thì sau này cứ gọi điện cho tôi.” Lưu Vĩ làm người cực kỳ khôn khéo, nghe nói vậy thì chào một tiếng rồi dẫn người đi luôn.
Phù!
Thấy Lưu Vĩ đã đi rồi, tất cả mọi người nhà họ Đường như trút được gánh nặng.
Ä : Gần như tất cả mọi người đều nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt kinh hãi, bọn họ thật sự không ngờ tên phế vật Dương Tiêu này lại quen biết với nhân vật lớn như Lưu Vĩ.
Sau khi xác nhận Lưu Vĩ đã dẫn người đi xa, bà nội Đường mới lạnh giọng nói: “Hay cho một thằng Dương Tiêu, mày lại còn dám gọi Lưu Vĩ đến dọa chúng tao, chuyện này mày phải cho bà già này một lời giải thích rõ ràng.”