Chương 1746:
“Cậu Dương, cậu đừng hấp tập, đôi phương không đơn giản như cậu nghĩ đâu!” Hỗ Khoan Quảng cô hết Sức ngăn cản.
Triệu Thiết Căn cũng tiến lên ngăn cản: “Chàng trai, chúng tôi nhận lòng tết của cậu, đừng đi vào vũng bùn này, cậu còn trẻ, còn nhiều thời gian.
Chúng tội chỉ là người già họm hẹm, không sống được bao lâu, không cần vì chúng tôi mà liên lụy đến cậu!”
“Ha ha ha! Nghe thấy không? Còn dám giết tôi không? Còn dám giệt tôi không? Lũ già, chờ chết đi!” Lương Mãnh cười điên cuông.
Lương Khởi chế nhạo: “Mãnh nhị, chúng ta đi thôi!”
“Vâng, chú hai. Lũ già thôn trang Triệu các người nên chuẩn bị cho mình một cái quan tài đi! Còn cả anh nữa, Dương Tiêu! Lương Mãnh buông những lời bản thỉu rồi xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng ngạo nghễ của Lương Mãnh chuẩn bị rời đi, một luồng khí tức giận hoàn toàn bùng cháy trong cơ thể Dương Tiêu.
Ý định giết người, dạt dào!
Hận ý, bay tứ tung!
Kẻ ác như Lương Mãnh, hôm nay không tiễn anh ta về châu trời thì sẽ hỗ tỏi với cách làm người.
Bây giờ Lương Mãnh đang được đà lần tới, nêu anh, Dương Tiêu không xử lý thì sẽ là một kẻ nhát gan.
“Này!” Đột nhiên, Dương Tiêu hét lớn.
Lương Mãnh xoay người theo bản năng, khinh thường nói: “Sao? Còn dám giết tôi chắc?”
“Giết anh? Đó là đương nhiên!” Ánh mặt Dương Tiêu toé ra khí lạnh, thân hình hóa thành bóng mờ giông như mũi tên sắc bén đột nhiên băn tới.
Vèo!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dáng vẻ hung hãn của Dương Miếu như hỗ xuống núi bắt đầu tần công.
“Không. ồn!” Nhìn thấy Dương Tiêu đánh về phía mình, DỊ HH) Mãnh sợ tói mức toàn thân giật mình, muôn chạy trốn nhưng hoàn toàn không tránh được.
“Thằng nhãi ranh cậu dám!” Lương Khởi cũng cảm nhận được cảnh tượng này, hét lên sắp rách cả mí mắt.
“Muốn chết chứ gì? Vậy hôm nay tôi sẽ tiễn anh về châu trời!” Dương Tiêu hét lên.
Khí thế như cầu vồng, không thể ngăn cản.