Chương 172
Lúc này, thần y Liễu Giang Hà cực kỳ vui vẻ, ông ấy vui vẻ như một đứa trẻ muốn nhảy cẵng lên vỗ tay hoan hô vậy. Ông ấy trăm nghìn lần không ngờ rằng, Dương Tiêu lại chủ động tìm đến như vậy.
Không ai biết rằng, từ khi Dương Tiêu chỉ điểm mình dùng ba châm hồi mệnh để ngăn cơn sóng dữ, cứu được ông cụ Cung, mấy ngày nay Liễu Giang Hà vẫn luôn mong mỏi Dương Tiêu có thể đến thăm.
Nhưng ông ấy không thể ngờ rằng, hôm nay Dương Tiêu lại đến thật.
Sống ròng rã cả một đời người rồi, Liễu Giang Hà hiểu rõ cực kỳ, cái thằng nhóc Dương Tiêu bị người khác nhục mạ là rác rưởi phế vật chắc chắn không phải là phế vật.
Trong mắt Liễu Giang Hà, Dương Tiêu còn trẻ tuổi như vậy mà đã thành thạo phương pháp ba châm hồi mệnh, chuyện này chứng tỏ anh có một kiến thức y thuật đạt đến đỉnh cao chót vót, thậm chí còn có khí tức mơ hồ bao trùm lên anh.
Liễu Giang Hà tuy không được thông minh nhưng lại rất cần củ chăm chỉ, thạo việc nghiên cứu. Mấy năm đầu vì chăm chỉ học hỏi nên ông ấy được một tiền bối trong giới y học xem trọng, thu ông ấy làm đệ tử ngoại môn.
Liễu Giang Hà cũng không chịu thua kém, kế thừa hết toàn bộ tinh hoa y thuật của tiền bối đã chết này, khiến tên tuổi nổi như cồn.
Chỉ tiếc, Liễu Giang Hà thiên phú không được tốt lắm, lại thêm việc tuổi tác ngày càng cao, trong giới y học không còn thành tích gì nổi trội nữa từ lâu rồi.
Ông ấy cực kỳ hy vọng, nhân lúc mình còn chưa già đến bất động có thể được cống hiến cho giới y học một lần nữa. Sự xuất hiện của Dương Tiêu lại dây lên hy vọng trong ông ấy.
Trực giác mách bảo ông ấy rằng, chỉ cần chăm chỉ cầu tiến, chắc chắn có thể học được những thứ mình muốn từ người tên Dương Tiêu này.
“Mời vào trong. Tiểu thần y Dương à, mời cậu vào trong!”
Giọng Liễu Giang Hà kích động đến phát run cả lên.
Ông ấy cực kỳ tôn kính với Dương Tiêu, cứ như đang kính trọng người thầy, người tiền bối của mình.
Đạo lễ nghĩa phải theo tuần tự, còn chức nghiệp thì phải dựa vào chuyên môn, y thuật của Dương Tiêu cao hơn ông ấy, đương nhiên là xứng đáng nhận được sự tôn trọng của Liễu Giang Hà.
Dương Tiêu dở khóc dở cười. Cái ông lão Liễu Giang Hà này cũng nhiệt tình quá, khiến anh cũng chẳng biết phải làm sao.
“Không phải chứ?”
Thấy Liễu Giang Hà đối xử nhiệt tình với Dương Tiêu đến vậy, tròng mắt của hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm suýt nữa rơi luôn ra ngoài.
Vừa rồi bọn họ còn không thèm ngó ngàng đến Dương Tiêu, trăm nghìn lần không ngờ rằng Dương Tiêu quả thật không hề nói láo, nháy mắt cái đã khiến họ khủng hoang mạnh đến vậy.
Không sai, là khủng hoảng, khủng hoảng và hoang mang!
Dương Tiêu ở nhà đã hèn nhát mất năm năm, trong lòng họ đều thầm xem thường Dương Tiêu, chưa bao giờ ngờ rằng tên phế vật Dương Tiêu này lại quen biết thần y Liễu, Liễu Giang Hà thật.
Giờ phút này, trong lòng hai vợ chồng Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đang khủng hoảng mạnh mẽ đến mức không thể diễn đạt được bằng lời.
Đường Kiến Quốc đang ngồi xe lăn trợn mắt há hốc mồm nói: “Cái này… Tên phế vật này thật sự quen biết với thần y Liễu sao? Tôi không có nhìn lầm đấy chứ?”
Triệu Cầm xoa xoa hai mắt mình, khó có thể tin nỗi.
Đường Mộc Tuyết khiếp sợ che kín miệng. Cô cũng bị thái độ mật thiết của Liễu Giang hà dành cho Dương Tiêu dọa đến phát sợ.
“Có nhầm không vậy?” Trông thấy sư phụ của mình tôn kính với Dương Tiêu đến vậy, Vương Trạch khó chịu như thể ăn phải con ruồi chết.
Vương Trạch cứ luôn nghĩ cái kẻ hèn của Dương Tiêu đã sớm bị sư phụ mình nhìn thấu rồi.
Không ngờ rằng, hai người này vừa gặp nhau, sư phụ mình lại nhìn Dương Tiêu tha thiết như nhìn thấy bố ruột của mình vậy.
Dương Tiêu vừa đi vào cửa lớn Tế Thế Đường thì nói ngay với Liễu Giang Hà: “Bà xã tôi và bố mẹ vợ còn đang ở bên ngoài.”