Chương 1690:
Anh lười nói nhảm với Mục Lâm: “Bót nói mây lời vô nghĩa đi, anh được thì anh làm đi! Vợ tôi còn đang chờ tôi về nhà ăn cơml”
Cái gì! Vợ cậu bảo cậu về nhà ăn cơm?2 Đờò mò!
Trong chốc lát, không biết có bao nhiêu người nhìn Dương Tiêu với ánh mắt lộn xôn.
Làm ơn đó anh giai, anh có biết chỗ này là chỗ nào không? Anh biết đây là hiện trường cuộc chiến giành danh hiệu Thánh Y không?
Anh có biết rât nhiêu bác sĩ thiên tài vì danh hiệu Thánh Y mà đã không ăn một ngày một đêm không, vậy mà lúc này anh còn muôn vệ nhà ăn cơm.
Phụt!
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Dương Tiêu, không biệt có bao nhiêu người suýt chút nữa bị nội thương.
Ngay cả Mục Lâm cũng không nhịn được khóe miệng giật mạnh: “Đừng kiêu ngạo như vậy, mở mắt ra mà nhìn!”
“Yên tâm, tôi mắt tròn mắt dẹt!”
Dương Tiêu cười nói.
Mục Lâm không muôn nói chuyện vô nghĩa với Dương Tiêu nữa, anh ta có cảm giác nêu tiệp tục cãi nhau với Dương Tiêu, anh ta đang sông sờ sờ sẽ bị tức đến chết.
Mục Lâm nhìn Sol: “Cởi hết áo rail”
Sol nhìn Dương Tiêu, Dương Tiêu gật đầu.
Được sự cho phép của Dương Tiêu, Sol cởi cúc áo, phân trên cởi hết ra.
SíIIHI Khi nhìn rõ phần trên của Sol, hiện trường tỏa ra một luồng khí lạnh.
Quan sát kỹ hơn thì thầy một số lượng lớn các cơ ở phân trên cơ’ thể của Sol bị teo nghiêm trọng, giông như một bệnh nhân bị tàn tật nặng về thể chất.
Đâu phải chiến thần một thế hệ, đây rõ ràng là một đứa trẻ bệnh tật.
“Lấy kim của tôi tới!” Mục Lâm nghiêm nghị nói.
“Các chủ!” Một thanh niên bước tới đưa cây kim vàng.
Vèo vèo vèo vèol Nhận lây kim vàng, ánh mặt Mục Lâm lóe lên, kim vàng trong tay anh đâm vào da thịt của Sol với tộc độ nhanh chóng.