Chương 1122:
Hít! Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi, ánh mắt nhìn Dương Tiêu như nhìn quái vật.
Một cú đá khiến người hung dữ như Lương Mãnh bị gãy xương sườn.
Đây không phải là quá trâu bò sao?
Nhìn chằm chằm. Lương Mãnh chật vật không chịu nổi, Dương Tiêu chế nhạo: “Sao hả? Như vậy đã chịu không nồi?”
“Tôi còn chưa dùng lực anh đã ngã rồi!”
Nghe những lời của Dương Tiêu, Lương Mãnh suýt hộc máu.
Còn chưa dùng lực anh đã ngã rồi?
Đờ mờ, thằng nhóc nhà cậu có cần giả vờ đe doạ như vậy không?
Nghĩ đến việc bản thân bị một kẻ vô danh đánh bại, hai mắt Lương Mãnh như bị xé toạc, ngón tay trái chỉ vào Dương Tiêu tức giận nói: “Lên, các anh em, mẹ nó lên hết cho tôi, giết cậu ta, cầm vũ khí, giết cậu ta cho tôi”
“Vâng, anh Mãnh!” Đám người nhà họ LiÖng đồng thanh hét lên.
Bịch bịch bịchl Lương Mãnh bị đánh ngã, người nhà họ Lương nào dám chần chờ, lập tức mở cốp xe lấy từng con dao sáng loáng.
“Không ồn!”
Nhìn thấy đối phương còn mang dao theo, tật cả người nhà họ Triệu chợt thay đối sắc.
Dương Tiêu sờ căm không biết nên nói gì: “Còn dám mang theo đạo cụ không chế, còn không nói là ép mua ép bán, các anh thật sự đủ kiêu ngạo!”
“Chém chết nó, chém thằng rác rưởi này thành nhiều khúc cho tôi, chém nát thịt nó, chém chết thằng ranh này ném cho chó ăn!” Lương Mãnh cuông loạn tức giận hét lên.
Anh ta sống một đời ở nơi này nói giáo cho giặc đã lâu, ai dám ra tay đánh anh ta?
Ngày thường, người trong thôn đêu nhìn sắc mặt anh ta mà làm việc. Cho dù là quấy rối phụ nữ trẻ tuổi, những người này cũng không dám lên tiếng.
Lân đâu tiên bị đánh ngã trên mặt đât, mùi vị này vô cùng đau đớn.
“Các anh em, đánh chết cậu ta!” Đám người nhà họ Lương tức giận không thôi.
Như thể Dương Tiêu đánh ngã Lương Mãnh năm xuông đất chính là không có ý tốt gây chuyện với bọn họ, gây chuyện với toàn bộ dòng họ Lương.
Trong tích tắc, hai ba mươi tên vạm vỡ nhà họ Lương cằm dạo lao về phía Dương Tiêu, như thể hôm nay Dương Tiêu đã định phải chết dưới tay bọn họ.