Nhạn Hồi rời khỏi Thủy tạ, chợt nhớ ra chắc Thiên Diệu không biết đường tới thủ phủ thành Vĩnh Châu.
Nàng vội đuổi theo chạy ra ngoài Vong Ngữ lâu, quả nhiên trông thấy Thiên Diệu đang đứng chắp tay đợi nàng ở ngoài cửa.
Lúc này, ánh mặt trời tỏa khắp chiếu lên bóng lưng hơi thon gầy nhưng vốn cao lớn của Thiên Diệu, hoặc có thể nói là từ sau khi hắn tìm được Long cốt, hắn quả thực đã cao hơn trước rất nhiều.
Nhạn Hồi lập tức nghe thấy tim mình đập “Bình bịch”. Nàng lắc đầu, đập mạnh một cái lên ngực mình: “Đừng ồn, kiềm chế.” Nàng nói xong lại thở sâu hít vào mấy hơi rồi mới cất bước tiến lên, “Tới nhà Thủ phủ đi bên này, tên béo kia nhát gan, bị huynh hù chắc sẽ chạy về nhà…”
Đi tới trước người Thiên Diệu, Nhạn Hồi vừa quay đầu lại đã trông thấy Thiên Diệu đang đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt thì liền ngây người.
Sau mặt nạ, Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi chằm chằm: “Với tình ình bây giờ, thế này mới dễ nói chuyện với cô.” Thiên Diệu giản lược giải thích đơn giản một câu, “Đi thôi.”
Nhưng Nhạn Hồi lại lui lại mấy bước, hai tay bịt chặt mắt nhưng lại chừa một kẽ hở rõ là to để lộ mắt: “Nhanh gỡ mặt nạ xuống, gỡ xuống đi, gỡ xuống!”
“…” Thiên Diệu nhẫn nhịn nói, “Không phải cô nói không thấy mặt thì sẽ… không tốt sao?!”
“Vậy nên huynh nên lấy vải đen bịt cả mặt đi, mang nửa cái mặt nạ thì đáng là gì, huynh không biết thế nào gọi là ôm đàn tỳ bà che nửa mặt à! Huynh đây tuyệt đối là đang cố ý quyến rũ ta mà!” Nhạn Hồi lẽ thẳng khí hùng nói, “Ta nói cho huynh hay, bây giờ ta là người trúng dược đó, huynh còn ăn mặc lộ liễu như vậy, nếu ta không nhịn được mà làm gì đó với huynh thì cũng đừng có mà trách ta.”
“…” Thiên Diệu nghiến răng, hắn chợt phát hiện ra đối với những lúc Nhạn Hồi lưu manh thế này, hắn lại… chẳng hề có năng lực mà chống đỡ nổi.
Thiên Diệu thở dài một hơi, sau đó y lời Nhạn Hồi tháo mặt nạ xuống, sau khi cởi sợi dây sau gáy, một tay tháo mặt nạ xuống, Thiên Diệu đảo mắt, mái tóc hơi rối phất phơ trước trán: “Vậy là được rồi chứ gì?”
Hắn nhìn Nhạn Hồi, Nhạn Hồi cũng nom lại hắn, sau đó không hề có báo động trước, dưới mũi Nhạn Hồi chợt có hai vết đỏ tươi chảy xuống.
Quả nhiên là… Chảy máu mũi rồi.
Nhạn Hồi dùng tay áo bịt mũi lại: “Ta đi trước huynh là được. Huynh đi theo ta. Cố sức đừng để ta nhận rõ được sự hiện hữu của huynh.” Nhạn Hồi vừa bịt mũi vừa bước lên phía trước, bước chân vừa nhanh vừa vội như bị ma đuổi.
“…” Thiên Diệu nhìn bóng lưng hốt hoảng của Nhạn Hồi, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Sống đến chừng ấy năm, đây lại là lần đầu tiên hắn biết sau khi một cô gái yêu một người, phản ứng của cơ thể lại vừa khoa trương vừa… thành thật như vậy.
Nhạn Hồi bịt chặt mũi, máu mũi chảy ra đến là khoan khoái, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả tay áo nàng, người qua đường nhìn Nhạn Hồi như nhìn một con khỉ, Nhạn Hồi càng đi lại càng giận, trong lúc lửa giận đầy mình, nàng đã đuổi kịp tên Vương Mập tròn quay kia.
“Vương Bằng Viễn.” Nhạn Hồi bình tĩnh lại kêu lên một tiếng.
Vương Bằng Viễn quay đầu lại thì liền trông thấy Nhạn Hồi hùng hổ xông tới như ác quỷ từ địa ngục, anh ta lập tức quay đầu gọi hai thị vệ bên người: “Cản… Cản lại…” Lời còn chưa dứt, hai thị vệ kia còn chưa kịp phản ứng, Nhạn Hồi đã không nói hai lời liền tiến lên một bước, ra tay như gió, dùng tay chém hai cái lên cổ hai tên thị vệ, hai tên thị vệ liền đứng đờ người ra.
Mọi người ở cạnh đó còn chưa kịp chạy tới xem trò hay thì Nhạn Hồi đã túm áo tên béo, kéo hắn vào một cái ngõ sâu.
Nhạn Hồi chống tay bên tai Vương Bằng Viễn, híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt Vương Bằng Viễn kinh hoàng mà nom Nhạn Hồi: “Nhạn… Nhạn Hồi… Ta…”
“To gan thật đấy nhỉ.” Nhạn Hồi cười cười, nhưng vẻ mặt lại đấy sát khí hung ác, “Nói, mê hương kia mua được từ đâu?”
Vương Mập dính sát vào vách tường, “Ta… mua hôm qua…”
“Mua ở đâu?”
Ánh mắt Vương Bằng Viễn đảo vòng quanh. Mắt Nhạn Hồi híp lại, đưa tay túm lấy tai anh ta: “Không nghe rõ ta hỏi à? Vậy lỗ tai này của ngươi vô dụng rồi, ta xé giúp ngươi nhé!”
“Không không không!”
Tuy rằng trước kia Vương Bằng Viễn luôn quấn lấy Nhạn Hồi nhưng nàng vẫn ngại thân phận anh ta, không muốn làm mất mặt núi Thần Tinh nên vẫn luôn chịu đựng anh ta, phàm là lần nào tới thành Vĩnh Châu đụng phải anh ta đều chạy là thượng sách, nhưng lần này Nhạn Hồi đã nổi trận lôi đình, dù sao cũng chẳng còn là đệ tử núi Thần Tinh nữa, nàng chẳng buồn quan tâm nhiều làm gì, bởi vậy có thủ đoạn cưỡng ép đe dọa nào nàng cũng lôi ra cho bằng hết.
Vương Bằng Viễn biết Nhạn Hồi lâu như vậy rồi mà bây giờ cũng bị dọa cho tái mặt, chân run như cầy sấy: “Ta nghe câu hỏi rồi, nghe thấy rồi… Ta nói.”
Nhạn Hồi híp mắt: “Nói rõ ràng chút cho ta. Mua ở đâu? Mua của ai?”
“Ở… Ở phường thuốc Thiên Hương thành Nam, mua của Phụng Minh đường chủ…”
Phụng Minh…
Nghe thấy cái tên này, mắt Nhạn Hồi hơi híp lại.
Nói đến cái tên này thì chẳng lạ lẫm gì, thật ra Nhạn Hồi cũng chẳng xa lạ gì, phàm là người rừng đi lại trong giang hồ trên thế gian đều biết tới cái tên này. Đó là Phó đường chủ của Thất Tuyệt Đường, mạng lưới tình báo khống chế cả Võ lâm Trung nguyên, tính tình y tàn bạo, lạnh lùng kiêu ngạo, là một nhân vật độc ác người người trong giang hồ đều e sợ.
Nếu là người này thì Nhạn Hồi đã có thể lý giải chuyện giết yêu lấy máu luyện mê hương rồi.
Có điều… Thất Tuyệt Đường này…
Nhạn Hồi đang sa sầm cả mắt thì sau lưng chợt có giọng nói như âm thanh của trời với nàng lúc này vang lên: “Mê hương có giải dược không?”
Giọng nói vừa vang lên, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy hai chân nháy mắt tê rần…
Nàng vội lắc đầu, lại đập mạnh lên vách tường, trợn mắt nhìn Vương Bằng Viễn: “Mau lấy giải dược ra cho ta!” Sống thế này thêm mấy ngày nữa chắc nàng điên luôn quá.
Vương Bằng Viễn nhìn Nhạn Hồi và Thiên Diệu bằng ánh mắt hoảng sợ, trong đôi mắt đã sắp trào lệ nóng: “Không có… Không có giải dược.”
Nhạn Hồi ngây người mất một lúc lâu mới tiêu hóa được hết ý nghĩa của bốn chữ không có giải dược này, sau đó nàng gắng sức khắc chế thôi thúc muốn bóp chết Vương Bằng Viễn: “Không có giải dược mà ngươi cũng dám mua à? Không có giải dược mà ngươi còn dám dùng trên người ta?”
“Ta… Ta muốn khiến cho cô yêu ta, sao có thể để cô giải được thuốc sẽ rời xa ta chứ!” Vương Bằng Viễn lớn tiếng nói: “Cô là của ta!”
“Của cái ông nội nhà ngươi đó!” Nhạn Hồi nghiến răng, bụng đầy lửa giận, một chưởng đập nát tường bên tai Vương Bằng Viễn: “Có bản lĩnh thì hạ dược chuẩn chút! Ngươi coi bây giờ ngươi bỏ thuốc cho ai rồi xem, đồ đầu heo!”
Thiên Diệu là Yêu long, là yêu quái bị một Chân nhân tu tiên lợi hại nhất thiên hạ rút gân lột da đó, hắn đã định sẵn là phải đi trên con đường báo thù, gió tanh mưa máu rồi, để nàng yêu một người như thế thì chẳng bằng yêu một tên đầu heo còn hơn, ít ra mỗi ngày còn được ăn đồ ăn ngon, ngủ trên giường lớn, cuộc sống an nhàn…
Gạch đá rơi lộp bộp xuống đất.
Vương Bằng Viễn sợ ngây cả người, sau đó hai mắt trào lệ: “Cô… Cô thực hung dữ…”
Nhạn Hồi chẳng buồn nghe lời anh ta nói, chỉ túm áo lôi anh ta đi: “Tới thành nam, trước tiên phải hỏi rõ cho ta xem có thảo dược hay không.”
“Ta… Ta không thích cô nữa.”
Nhạn Hồi đâu thèm để ý xem anh ta có thích hay không, chỉ vô cảm lôi anh ta đi.
Vương Bằng Viễn vừa khóc vừa giải thích: “Đừng mà, đừng mà… Lúc mua bọn họ đã nói rõ rồi, không có giải dược.” Nhạn Hồi dừng chân, lại nghe Vương Bằng Viễn vừa khóc vừa nói tiếp: “Hôm qua cô đã nói mà, cô đang ở bên người này, nếu hai người đang ở bên nhau thì mê… mê hương này hạ lên người anh ta thì có gì khác chứ?”
Nhạn Hồi khựng lại, day mi tâm đau nhức.
“Đừng bắt ta tới Thiên Hương phường… Bọn họ nói mua mê hương này thì không thể nói cho người không được phép biết..”
Những lời này lại khiến cho Thiên Diệu và Nhạn Hồi đồng thời chau mày.
Thiên Diệu hỏi: “Những người được phép biết là ai?”
“Quan… Quan viên trên tam phẩm, còn có những người đặc biệt…”
Trên tam phẩm… Xem ra chỉ có những người quyền quý thực sự mới có thể mua được mê hương này. Nhạn Hồi trầm tư một chốc rồi buông lỏng tay thả Vương Bằng Viễn ra: “Được, ta không bắt người đi Thiên Hương phường nữa, chuyện hôm nay ngươi cũng đừng có nhắc tới với người khác, chúng ta xem như chưa có chuyện này.”
Vương Bằng Viễn gật đầu như giã tỏi, có thể thấy anh ta cũng rất sợ hãi người của Thiên Hương phường.
“Từ rày về sau cũng đừng có tới mà chọc ta nữa, nếu không…” Nhạn Hồi híp mắt lại, Vương Bằng Viễn vô thức rụt cổ, sau đó lui lại mấy bước.
“Không chọc không chọc!” Hắn lại lui thêm hai bước, “Không bao giờ chọc nữa. Ta đi đây!” Vừa dứt lời, anh ta lập tức chạy té khói.
Nhạn Hồi phủi tay, lại nghe Thiên Diệu sau lưng nói: “Chúng ta tới Thiên Hương phường xem sao.”
“Không gấp.” Nhạn Hồi không quay đầu lại, chỉ chỉnh lại y phục trên người, “Chúng ta về Vong Ngữ lâu một chuyến đã. Tìm Huyền Ca cùng ăn trưa,”
Thiên Diệu không hiểu nguồn cơn, Nhạn Hồi cũng chỉ liếc hắn một cái chứ không có ý định giải thích, vốn định quẳng sang một ánh mắt cao thâm khó lường, nhưng khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt Thiên Diệu, Nhạn Hồi bất giác đỏ mặt, nàng chỉ đành quay đầu đi, ôm mặt vội vã hét lên: “Đừng nhìn ta đừng nhìn ta, tim lại bắt đầu đập rồi đây này!”
“…”
Lúc Nhạn Hồi và Thiên Diệu trở về Vong Ngữ lâu, hình như Huyền Ca mới rời giường, nàng ta ngồi cạnh bàn, mái tóc đen dài hẵng còn chưa buộc lại mềm mại phủ lên mặt đất, dáng vẻ lười miếng khiến nàng ta trông càng mềm mại đáng yêu.
Nàng ta liếc Nhạn Hồi một cái: “Biết ta dậy muộn mà còn đưa đàn ông vào phòng ta à?”
Nhạn Hồi không quay đầu nhìn Thiên Diệu mà chỉ thuận miệng nói: “Hắn không thích phụ nữ đâu.”
Thiên Diệu: “…”
Thật ra Nhạn Hồi nói không sai, sau khi trải qua chuyện như vậy, phạm là động vật có cảm tính thì đều khó có thể yêu lại được, cho dù người trước mặt như thiên tiên thì trong mắt Thiên Diệu cũng chỉ như một đóa hoa mà thôi.
Nhưng Huyền Ca nghe Nhạn Hồi nói xong thì lại “A” lên một tiếng đầy thâm ý, cho dù là Thiên Diệu giỏi ẩn nhẫn cũng có xúc động muốn khâu miệng Nhạn Hồi lại.
Huyền Ca vẫy tay: “Ngồi xuống trước đi đã, nghe nói lúc sáng Vương công tử lại tới tìm cô à, cô còn đuổi theo người ta nữa cơ mà, đã làm gì rồi?”
“Vương Mập hạ mê hương luyện từ máu hồ yêu lên người ta, nhưng vì quá ngu ngốc nên đã khiến ta yêu tên này.” Nhạn Hồi chỉ vào Thiên Diệu sau lưng, “Sau đó ta liền đi đánh cho Vương mập một trận, để hắn ta đưa giải dược ra cho ta.”
Huyền Ca vốn cũng chỉ thuận miệng hàn huyên, nhưng nghe được đáp án này, tay nâng chum trà của nàng ta hơi khựng lại. Nàng ta ngước mặt lên, ánh mắt đảo sang mặt Nhạn hồi: “Ồ…”
“Ta hỏi hắn mua mê hương ở đâu, hắn ta nói mua ở Thiên Hương Phường thành Nam, mua từ Phụng Minh.”
Huyền Ca thổi trà rồi nhấp một ngụm, không tiếp lời.”
“Nếu ta nhớ không lầm thì Phụng Minh là Phó đường chủ của Thất Tuyệt đường, mà Huyền Ca, Vong Ngữ lâu này của cô hình như cũng thuộc về Thất Tuyệt đường nhỉ.”
Thiên Diệu nghe vậy thì cả kinh, nhưng hai người trong cuộc là Nhạn Hồi và Huyền Ca thì không mấy ngạc nhiên.
Thiên Diệu chau mày, trong lòng thầm nghĩ Nhạn Hồi bồng bột, nếu Huyền Ca này và Thất Tuyệt đường cùng một giuộc, vậy chuyện họ thăm dò được manh mối mê hương sao lại trực tiếp cho Huyền Ca biết!
Nhưng Thiên Diệu còn chưa nghĩ xong thì Huyền Ca đã buông chén trà xuống, cười vẻ bất đắc dĩ: “Đã khuyên cô đừng có tự lội bùn làm gì, vậy mà cô vẫn còn bước chân vào. Quay đầu lại thì đã hãm sâu mất rồi, ta cũng chẳng kéo nổi cô lên.”
Lời này của Huyền Ca mang ý trêu ghẹo, còn Nhạn Hồi thì không hề có vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường mà nghiêm mặt nói: “Việc này can hệ tới danh dự của núi Thần Tinh, Huyền Ca cô biết rất rõ quan hệ giữa ta và sư… Lăng Tiêu, đừng nói tới lội bùn, cho dù phía trước là chảo dầu sôi thì ta cũng sẽ nhảy vào.”
“Huyền Ca thở dài: “Khờ.”
Nhạn Hồi lúc này mới nở nụ cười: “Như nhau cả.”
Huyền Ca buông chén trà, liếc Thiên Diệu: “Không phải nói là hạ dược trên người hắn sao, cô không quan tâm tới “Người trong lòng” mà lại lo lắng chuyện núi Thần Tinh như vậy, mê hương kia không có tác dụng với cô à?”
“Có tác dụng chứ, bây giờ ta nhìn hắn cứ như nhìn mặt trời ấy, cứ sáng lòe lòe.”
Thiên Diệu day trán như mang gánh nặng.
Nhạn Hồi lại nói tiếp: “Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện chính.”
Bởi vì đối với Nhạn Hồi, núi Thần Tinh và Lăng Tiêu không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ và yêu thích. Mà đó còn là…
Khúc mắc chất chứa bao tình cảm vĩnh viễn không thể buông tay của nàng…