Bầu trời vừa quang đãng được buổi sáng thì đến trưa lại xuất hiện mưa phùn, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ có chút kiềm nén mà đi ra từ sân nhỏ, đường đi trong thôn có hơi hẹp hơn so với trong thành phố. Thôn Văn Đầu này nổi tiếng với nghề trồng trà, trên ngọn núi cách đây không xa có một vườn đều là cây trà cao đến nửa người, thỉnh thoảng có chim chóc bay lượn trên bầu trời.
Lục Tư Ngữ nói: "Tôi có mang theo thức ăn, nếu không thì chúng ta tìm chỗ nào hâm nóng đi?"
Tống Văn gật đầu, hiện tại là giờ cơm trưa, trong thôn là một mảnh yên lặng, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng chó sủa. Cậu ngẩng đầu hít một hơi thật sâu: "Không khí ở đây thật tốt, so với trong thành phố tốt hơn nhiều, phong cảnh rất thích hợp làm du lịch hoặc nông gia nhạc*."
Lục Tư Ngữ còn đang suy nghĩ, cúi đầu ừ một tiếng.
Tống Văn lại nói: "Cảm giác vụ án này sẽ không phức tạp, trong thôn tuy nhiều người nhưng phù hợp điều kiện kia thì chắc không nhiều đâu, lần lượt sắp xếp điều tra thì khẳng định khoảng một hai ngày là tìm được hung thủ rồi. Anh coi như mượn dịp này ra ngoài hít thở không khí trong lành đi."
Hai người đi về phía trước mấy trăm mét, bỗng Tống Văn chỉ vào một bên núi: "Ở đây cư nhiên có người có cùng suy nghĩ với tôi, thật có một làng du lịch nhỏ nè."
Lục Tư Ngữ bị đánh gãy suy nghĩ, theo tay cậu chỉ thì thấy một tấm bảng quảng cáo ven đường, trên đó viết "Chào mừng đến với thôn trang nghỉ dưỡng của thôn Văn Đầu", phía dưới có thêm mấy hàng chữ "Nơi thiên nhiên nghỉ dưỡng rộng ba mươi triệu mét vuông, biệt thự độc lập bốn sao, suối nước nóng hiện đại."
Lời quảng cáo viết đến doạ người, ánh mắt hướng lên núi nhìn đến một con đường rợp bóng cây, cách đó không xa có một vài cây rất lớn, tán lá sum suê, giữa màu xanh của rừng cây có thể nhìn thấy vài căn biệt thự nhỏ ở xa.
Lục Tư Ngữ vốn có chút lo lắng với nơi ngủ lại ở đây, nhìn thấy làng du lịch thì hai mắt liền sáng lên. Hai người theo con đường nhỏ mà đi lên, làng du lịch này không lớn lắm nhưng thiết kế lại rất khéo léo, nhiều căn biệt thự thông nhau bằng một hành lang gấp khúc, phong cảnh ngày hè thập phần cảnh đẹp ý vui. Bên ngoài hành lang gấp khúc có một cái hồ nhân tạo, chắc là dùng để làm hồ nước nóng, bất quá vẫn chưa xây dựng xong.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân giới thiệu cho bọn cậu rằng ông chủ nơi này vốn là một người trồng trà trong làng, sau đó giàu lên liền thuê lại nơi này xây lên một toà biệt thự. Gia tăng việc làm, khai phá tài nguyên du lịch, trả lại công ơn dưỡng dục của quê hương.
Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nhìn hồ nước bên kia, làn nước lấp lánh chuyển động theo gió, phản chiếu vào con ngươi của anh, như được rắc kim cương.
Tống Văn nhìn phong cảnh lại nhìn người đẹp, trêu ghẹo nói: "Phong cảnh nơi này không tồi, đó là phòng cao cấp hướng ra hồ, anh hài lòng rồi đúng không?"
Cái cằm nhọn của Lục Tư Ngữ gật nhẹ một chút, không bắt bẻ nữa.
Làng du lịch này chuyên dùng tiếp đón các đoàn khách người cao tuổi nên giá cả khá tốt, không nghĩ tới lại còn rất đắt khách. Gần đây có một đoàn khách đến Tây Tiều, lấy nơi này làm nơi nghỉ chân, hiện người không ở đây nhưng phòng vẫn còn để đầy hành lí. Cuối cùng cả nơi này chỉ còn dư lại hai phòng trống, một phòng tiêu chuẩn, một phòng giường lớn.
Tống Văn cầm ba thẻ phòng hỏi Lục Tư Ngữ: "Đêm nay chia phòng sao đây?"
Lục Tư Ngữ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi ngủ nông."
Tống Văn rộng lượng mà đưa thẻ căn phòng giường lớn kia cho Lục Tư Ngữ: "Vậy tôi ngủ cùng lão Lâm, anh nghỉ ngơi cho tốt."
Bọn họ sắp xếp xong, Lục Tư Ngữ xuống lễ tân nhờ hâm nóng cơm, sau đó hai người ra ngoài tìm một nhà nông gia nhạc ngồi xuống.
Khách sạn này ở nơi núi rừng hoang dã, bàn ghế đều đơn sơ nhưng nguyên liệu nấu ăn thì rất tươi ngon, sự tươi ngon này cho dù kỹ thuật cao siêu hay nhiều gia vị cỡ nào cũng không thể làm ra được.
Mướp non mềm mang theo vị ngọt, cảm giác như vừa được hái xuống. Canh gà địa phương được vớt hết mỡ, màu canh vàng óng ánh, thịt gà săn chắc, cầm chén canh còn ngửi được mùi hương thơm lừng, uống vào một ngụm có thể nhận ra gà này không giống với những loại thông thường. Còn có heo vừa giết thịt xào cùng măng tươi và nấm được hái trên núi sau cơn mưa, hương vị thôn quê hoà quyện bùng nổ, quả thật ngon đến nuốt đầu lưỡi. Ông chủ nghe nói có cảnh sát đến phá án còn tặng thêm một đĩa thịt, nước thịt không biết làm từ gì mà mùi thơm hơi cay ập vào mũi.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Trình độ nông gia nhạc vượt xa tưởng tượng của hai người, Lục Tư Ngữ lần này cũng nhịn không được vươn đũa gấp một miếng, Tống Văn còn hẹn ông chủ buổi tối sẽ đến nữa.
Ăn cơm xong Tống Văn không chịu ngồi yên mà muốn đi dạo trong thôn tìm hiểu tin tức một chút. Lục Tư Ngữ buổi sáng lúc đi trên đường núi vòng vèo có hơi choáng váng, không đi theo Tống Văn mà nằm trong phòng nghỉ một hồi.
Đến chiều, Tống Văn đi hỏi tin tức cũng trở về.
Thôn này cũng không lớn lắm, mọi người đều biết nhau, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, chuyện gió thổi cỏ bay gì chỉ cần nửa ngày là có thể truyền khắp nơi.
Tống Văn đi dạo một vòng, thu được không ít thông tin. Cậu trở lại, đem thông tin có giá trị nói lại cho Lục Tư Ngữ.
Đầu tiên là lúc mười giờ đêm qua có người nhìn thấy có ai đó mặc áo mưa cứ quanh quẩn một chỗ ở gần đó. Vì trời đã tạnh nên mặc áo mưa có chút chói mắt, nhưng vì trời tối nên cũng không rõ là ai, chỉ biết đó là một người đàn ông cao gầy.
Còn có gần đây trong thôn có một mảnh đất phải xây dựng cái gì mà nông trường hiện đại hoá, bí thư thôn đứng ra tiếp nhận, ông chủ trong thành phố ra giá cũng không tồi. Mảnh đất cần mấy chục mẫu, kéo dài từ phía Tây là đất của nhà họ Vương đến đất của nhà họ Chu ở phía Đông. Vì chuyện này mà Vương gia và Chu gia ầm ĩ không vui, cách đây không lâu còn đánh nhau một trận, uỷ ban thôn đã phải xử lý chuyện này.
Chuyện thứ ba chính là sự kiện đứa nhỏ Chu gia đuối nước kia. Theo lời Chu Sở Quốc là thời điểm đứa nhỏ cùng anh ta ra ngoài là giữa trưa, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại một lúc ngẩng lên thì không thấy đứa nhỏ đâu nữa. Sau đó anh ta lập tức đi tìm bí thư thôn cùng Trương Đại Hải, toàn bộ thôn cũng giúp tìm đứa nhỏ, thẳng đến buổi tối mới tìm được ở hạ du con suối nhỏ.
Trẻ con trong thôn thường xuyên nghịch nước trong suối, đứa nhỏ kia vốn biết bơi không biết sao lại chết đuối. Hơn nữa dọc theo con suối đều có người cùng cửa hàng, nếu đứa nhỏ lớn tiếng kêu cứu khẳng định sẽ có người nghe được. Trong thôn có người nói đứa nhỏ là bị thuỷ quỷ che miệng mới không kêu được, còn có người nói vào lúc ban đêm có thể nghe thấy tiếng khóc bên dòng suối, như là quỷ đang ồn ào......
Tống Văn đem mọi chuyện nói hết một lần: "Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, nhưng mà lúc người trong thôn nhắc đến đứa nhỏ Chu gia thì luôn ấp úng."
Lục Tư Ngữ nghe xong hơi nhíu mày: "Người mặc áo mưa có thể là hung thủ, đặc thù cùng thời gian đều phù hợp. Về chuyện tranh chấp đất kia, nói không chừng đây là lí do của vết thương trên người Chu Sở Quốc. Về phần quỷ thì khẳng định là không tồn tại rồi, tôi cảm thấy cái chết của đứa nhỏ kia có chút kỳ lạ."
Tống Văn gật đầu nói: "Tôi vừa rồi có nghe nói sau khi Trương Đại Hải ăn cơm xong cũng đi về hướng nhà họ Vương, chúng ta đến đó xem tình hình đi."
Lục Tư Ngữ đi theo Tống Văn từ phía sau làng du lịch xuống núi, vừa đến gần Vương gia liền thấy một đám người nói chuyện ồn ào ở cửa xem náo nhiệt.
Hai người đi đến cửa nhà, nhìn thấy cảnh sát nhỏ dưới trướng Trương Đại Hải đang đứng giữ cho cửa đóng lại, ngoài cửa là một đám người tụ tập, hận không thể đem bàn ghế lại đây ngồi cắn hạt dưa. Bên trong cửa là tiếng khóc vang trời đất, có giọng nam có giọng nữ đan xen nhau, xướng tuồng đến náo nhiệt.
Tống Văn tách đám người ra liền thấy Trương Đại Hải đứng trong sân, đang còng tay một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi da ngâm đen muốn mang ra ngoài, trong sân còn có một người phụ nữ trung niên nắm dây thắt lưng Trương Đại Hải không buông. Ba người nhất thời giằng co, ai cũng không đi được. Trương Đại Hải kêu: "Các người đây là phản rồi, cảnh sát nói cũng dám không nghe." Người đàn ông kia hô to: "Trương đầu, tôi không giết người! Dựa vào cái gì mà bắt tôi!" Người phụ nữa kai cũng hô to: "Ai giúp tôi phân xử đi, đây là thói gì thế, cảnh sát bắt oan người rồi!"
Tống Văn vội vàng đi qua hỏi Trương Đại Hải: "Tôi không phải kêu các anh đi sàng lọc nghi phạm sao? Đây là chuyện gì?"
Trương Đại Hải nói: "Cảnh sát Tống, lúc tôi ăn trưa thì đã điều tra rõ ràng người trong thôn. Người này tên là Vương Vũ, chiều cao tình huống đều phù hợp, trước đó quen thuộc với Chu gia, cũng là thợ điện của thôn này. Gần đây anh ta vì chuyện thôn phân đất mà có mâu thuẫn với Chu gia, đánh nhau với Chu Sở Quốc. Đêm qua sau khi trời hết mưa, có một khoảng thời gian anh ta không có ở nhà. Chiều cao, đặc điểm, thời gian đều ăn khớp, không phải là người này làm thì còn ai nữa? Trở về điều tra rõ thì cậu cũng có thể về sớm một chút."
Tống Văn cũng có nghe đến chuyện tranh chấp của Vương gia và Chu gia, nhưng thẩm vấn cũng không phải như thế này, cậu bị đồng đội heo làm cho đau cả não: "Hiện tại một cái chứng cớ cũng không có, anh vì sao lại còng tay? Nhanh tháo ra?" Quay lại kéo người phụ nữa ra: "Chúng tôi đang phá án, chỉ là tìm người này để tìm hiểu tình hình." Nghe xong lời này, người phụ nữ mới khóc lóc buông tay.
Lúc này Trương Đại Hải mới không vui mà mở còng tay. Hiện trường mất khống chế cuối cùng cũng kiểm soát được, cảnh sát nhỏ Tiểu Mạnh dưới sự giúp đỡ của Lục Tư Ngữ cũng giữ được cửa, đem đám người vây xem náo nhiệt chặn lại.
Tống Văn quay lại nói: "Bên ngoài nhiều người lắm, chúng ta đừng đến đồn cảnh sát, hỏi ngay tại đây luôn, vợ chồng hai người cùng nhau đi vào đi."
Tống Văn thoạt nhìn không hung dữ nhưng lại rất nghiêm túc, cả người thẳng tắp, ý tứ trong lời nói rõ ràng lưu loát. Hai người rốt cục cũng cảm nhận được bộ dáng của cảnh sát, xem ra còn đáng tin hơn Trương Đại Hải, taro đổi ánh mắt với nhau một chút rồi gật đầu đồng ý.
Bọn họ vào cửa, đối mặt nhau ngồi xuống. Ánh mắt Tống Văn đảo qua trên mặt người đàn ông, người nọ có diện mạo của một người nông dân bình thường, mày thô, mặt tròn, da ngâm đen.
Không biết có phải do giác quan cậu bị lỗi hay không, mà sau khi vào nhà Tống Văn liền ngửi được một mùi hương như có như không trong không khí, chỉ là không phân biệt được nó phát ra từ đâu.
Bởi vì muốn thu thập cục diện rối rắm, Tống Văn cũng không đi theo quy trình mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi người đàn ông: "Anh tên là Vương Vũ đúng không? Trước đây đã từng đánh Chu Sở Quốc sao?"
Vương Vũ kích động đứng lên, thì thầm một chuỗi tiếng địa phương. Tống Văn nghe không ra được mấy chữ, lạnh lùng mở miệng: "Nói tiếng phổ thông."
Người đàn ông lúc này mới ừ một tiếng, cắn răng nói: "Là tên đó không đúng, chuyện trưng thu đất kia hai tháng trước liền quyết định ra. Ban đầu vốn là đến lượt nhà tôi, hắn thừa dịp thôn trưởng chưa nhận chức liền đi tìm bí thư, lại đi tìm nói ông chủ muốn chỗ đất kia không nên thay đổi."
Tống Văn nói: "Anh có nghĩ tới bởi vì chuyện thu đất kia mà trả thù cả một nhà bọn họ hay không?"
Vương Vũ nói: "Chuyện thu đất cũng đã báo cáo lên rồi, cũng không có chuyện sau đó. Nói thật, nếu sau khi có kết quả là chọn nhà họ tôi liền tìm hắn mà liều mạng, nhưng hiện tại kết quả vẫn chưa có thì tôi cũng đâu có lý do gì chứ."
Trương Đại Hải cười lạnh xen vào: "Lúc đánh nhau anh rõ ràng uy hiếp Chu Sở Quốc, nói sẽ cho một nhà bọn họ biết tay."
Vương Vũ nói: "Cái đó...... Đánh nhau mà, ai lại không nói vài câu hung ác? Hơn nữa, trận đó là tôi thắng. Lần này cả nhà bọn họ chết cũng là báo ứng thôi, nhưng mà cảnh sát à, tôi không giết cả nhà hắn ta. Tôi nghĩ phải chọn nhà tôi cũng là vì tiền, tôi giết người cũng không chiếm được tiền mà."
Tống Văn lại hỏi: "Một trận đánh kia của các anh là vì sao? Lúc nào?"
"Đại khái khoảng trưa thứ tư tuần trước, chưa đến thời gian ăn cơm trưa." Vương Vũ nhớ lại một chút, "Là hắn động thủ trước, trong thôn có rất nhiều người có thể làm chứng. Hắn ta còn đánh tôi gãy một cái răng đấy, nhưng hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì, bị tôi đánh lại một chút."
Trong thôn Vương gia này là gia đình giàu có, làm chứng thì cũng đều là thân thích của nhà y, còn có thể chứng minh gì chứ? Tống Văn buông tha đề tài này, tiếp tục hỏi: "Anh là thợ điện của thôn này sao?"
Vương Vũ gật đầu: "Tôi đi theo thầy tôi học được hai năm tay nghề, điện trong thôn này 80% là do tôi lắp."
"Một nhà Chu Sở Quốc là bị điện giật chết, anh biết không?" Tống Văn hỏi.
Vương Vũ gãi đầu: " Sáng nay tôi ngủ thẳng đến chín giờ, sau đó mới nghe nói, nhưng mà chuyện này càng không phải là tôi làm. Đầu tiên là lúc tôi đi theo thầy tôi thì ông ấy có dạy tôi không thể lấy điện ra mà đùa giỡn, cái này cũng giống như việc đứng đắn mở khoá sẽ không làm kẻ trộm. Thử nghĩ xem, tôi ăn chén cơm này, thôn chúng tôi cũng chỉ có mấy người, chuyện điện giật chết người này sẽ không phải là nghi ngờ tôi trước tiên sao?"
Nói đến đây, Trương Đại Hải ha hả cười: "Tiểu tử cậu hoa ngôn xảo ngữ không ít nha, còn muốn chối cãi?"
Tống Văn vươn tay ngăn Trương Đại Hải, tiếp tục hỏi: "Đêm qua sau tám giờ anh ở đâu?"
"Tôi...... Tôi đến phòng sinh hoạt trong thôn đánh bài." Người đàn ông ngừng một chút, lắp bắp trả lời.
"Vớ vẩn, mấy người đánh bài kia lúc đầu còn bao che cho anh, sau khi bị tôi hù doạ một chút liền khai thật hết, hôm qua cậu không đi đến đó." Trương Đại Hải chọc thủng lời nói dối của hắn, vì để tỏ vẻ không bắt sai người ông còn bỏ thêm một câu, "Nếu tối qua anh không đi nối dây điện thì hiện tại hoảng cái gì?"
"Đúng vậy, cảnh sát hỏi anh đó, tám giờ tối qua anh nói đi đánh bài, đi hơn hai tiếng mới trở về, anh đã đi đâu?" Người phụ nữ lúc này mới phản ứng lại, nhìn chồng mình mà đập bàn.
"Tôi vốn muốn đi đánh bài, nhưng đi loanh quanh một hồi cũng không được bọn họ nên tôi quay trở về, sau đó thì đi dạo một vòng quanh thôn." Người đàn ông lúc này đã không còn vẻ kiêu ngạo cùng bình tĩnh của khi nãy, tay sờ mũi một cái, thêm một câu, "Tôi cũng không phạm pháp, đi nơi nào các cậu quản được sao? Dù cảnh sát nói tôi làm thì cũng phải đem chứng cứ ra đã, không thể vô duyên vô cớ vu oan tôi đúng không?"
Nhất thời trong phòng lại ầm ĩ lên, vừa rồi trong lúc Tống Văn hỏi thì Lục Tư Ngữ lạnh lùng đứng một bên. Anh ngồi tựa vào cửa cắn móng tay, trầm mặc nhìn trò khôi hài trong phòng, giống như tất cả đều không liên quan gì tới anh. Nghe xong câu trả lời của Vương Vũ, anh bỗng nhớ tới gì đó, mở to mắt nhìn.
Sau đó Lục Tư Ngữ đứng lên, nhìn dấu chân vừa rồi con lưu lại trong sân, ở đó có một ít dấu chân của Trương Đại Hải, Vương Vũ và vợ hắn lưu lại. Lục Tư Ngữ tự hỏi một lát, nhìn ống quần của Vương Vũ, trên đó có dính một ít bột phấn màu vàng nhạt, anh lắc đầu nhỏ giọng nói: "Hẳn không phải anh ta."
Trong căn phòng lộn xộn, thanh âm Lục Tư Ngữ không lớn nhưng lại lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tống Văn, cậu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy mà Lục Tư Ngữ đã có phán đoán.
Lục Tư Ngữ quay đầu hỏi người phụ nữ: "Tối qua chồng cô ra ngoài bao lâu?"
Cô nghĩ nghĩ: "Hai tiếng."
Lục Tư Ngữ chuyển hướng qua Vương Vũ, vươn bàn tay trắng ngần ra: "Anh có thể cho tôi xem điện thoại phối hợp điều tra không?"
Vương Vũ nuốt nước miếng, trừng mắt cầm chặt điện thoại, biểu tình như đang đòi mạng hắn: "Tôi đã phối hợp trả lời câu hỏi của các cậu, vì sao phải kiểm tra điện thoại của tôi?"
Lục Tư Ngữ thu tay lại, vừa rồi anh chỉ muốn thử một chút, cũng không thật sự muốn lấy điện thoại Vương Vũ. Sau đó anh quay đầu nhìn người phụ nữ, nhỏ giọng nói: "Cô nên hỏi các khoản chi tiêu trong nhà gần đây."
Người phụ nghe xong, lại thấy hành động của Vương Vũ, đột nhiên trong lòng nổi lên nghi ngờ, ánh mắt nghiêng về phía Vương Vũ, chất vấn hỏi: "Anh...... Anh không phải là có người khác trong thôn này đi? Có tôi ở đây nên anh mới không chịu nói hai tiếng đêm qua anh đã đi đâu đúng không?"
Mắt thấy vợ chồng nhà này sắp hỗn chiến, Tống Văn cảm thấy không cần thẩm vấn nữa, đứng dậy hỏi Trương Đại Hải: "Trừ bỏ người này ra, còn ai nữa không?"
Trương Đại Hải có chút hoảng, cảm thấy tình huống của Vương Vũ đã đánh bay mặt mũi ông, vừa ngăn tay người phụ nữ lại vừa nói: "Ôi, xem trí nhớ tôi này, tôi suy nghĩ qua loa nên cảm thấy không có nghi phạm. Nhưng mà điều tra kĩ lại thì nửa thôn đều có ân oán với họ, trở về tôi đưa danh sách cho các cậu từ từ tra hỏi."
Bọn họ nói chuyện bên này, bên kia Lục Tư Ngữ đứng dậy làm một động tác tay rồi đi ra ngoài, Tống Văn cũng mặc kệ Trương Đại Hải vội vàng đuổi theo. Chuyện vừa rồi cậu vẫn chưa suy nghĩ xong, hỏi Lục Tư Ngữ: "Sao anh thấy được thế?"
Lục Tư Ngữ khơi mào cuộc chiến xong lại giả vờ vô tội: "Tôi không thấy gì cả, làm một cảnh sát hình sự thì phải có chứng cứ, không thể nói lung tung." Sau đó nhỏ giọng nói, "Đó là vợ anh ta hiểu lầm thôi, tôi không nghĩ anh ta có đi yêu đương vụng trộm."
Tống Văn đã sớm thành quen với sự phúc hắc của anh: "Tôi vẫn còn tò mò, anh rốt cục đã nhìn ra cái gì thế?"
~ Hết chương 37 ~
Chú thích:Nông gia nhạc: một dạng của du lịch sinh thái, du khách có thể tham gia vào đời sống của dân bản địa.