Phiên ngoại (6)
Trong lúc bận bận rộn rộn, mùa xuân Nam thành thực mau qua đi, thời tiết ấm áp lên, đảo mắt lại đến mùa hoa nở.
Về vụ án 519, đã mở phiên toà thẩm vấn qua một lần, nhân chứng vật chứng hơn nữa luật sư cử chứng, Trịnh Hoài An phạm tội chứng cứ vô cùng xác thực, Tần Thích Đặng ô dù cũng một lưới bắt hết. Đối với Quý Thức Phong bình phán tuy rằng nhiều có tranh luận, nhưng thẩm phán cho rằng chứng cứ anh ta phạm tội rất ít, lại có biểu hiện lập công, sẽ ở bên trong quyết định cuối cùng cho giảm hình phạt, hết thảy chỉ chờ ngày khác tuyên án.
Một cái an tĩnh ban đêm, Lục Tư Ngữ đang ở trong thư phòng xem sách chuyên ngành về pháp y, bỗng nhiên di động bắn ra một cái đối thoại.
Tống Văn: Tức phụ, cho em xem cái này.
Theo sau chính là phát lại đây một văn kiện, Lục Tư Ngữ mở ra, phát hiện nội dung là kế hoạch phân kỹ càng tỉ mỉ, viết thật dài một đoạn, còn đính kèm hình ảnh.
Lục Tư Ngữ không nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua các loại phân đoạn, nhìn qua như là kế hoạch hôn lễ, sau đó cậu ở WeChat hỏi Tống Văn.
Lục Tư Ngữ:? Đây là...... kế hoạch hôn lễ của Phó đội?
Tống Văn: Không! Là của anh.
Lục Tư Ngữ:......
Tống Văn: Tức phụ, ngày mai chính là ngày em nhập cảnh đội một năm tròn, anh muốn cầu hôn.
Lục Tư Ngữ:......
Cậu nhưng thật ra đem thời gian đều quên mất, hoá ra bất tri bất giác cậu đã ở cảnh đội Nam thành một năm.
Sau đó Lục Tư Ngữ phản ứng một chút, chính mình là bị cầu hôn sao? Hay là báo trước tin này trên WeChat.
Tống Văn: Em không thích sao?
Lục Tư Ngữ đỡ trán, như vậy cũng quá trực tiếp đi, cậu chính là nửa điểm tâm lý chuẩn bị đều không có.
Lục Tư Ngữ: Anh cái này trực tiếp quá làm em có điểm ngốc.
Tống Văn: Vậy còn trực tiếp, đem em đưa tới hiện trường mới nói không phải là càng trực tiếp hơn? Anh sợ em ngượng ngùng, cho nên trước ở trên mạng phát cho em xem, chờ anh qua đó giáp mặt cùng em nói.
Theo sau liền truyền đến tiếng bước chân Tống Văn từ trong phòng bên cạnh đi tới.
Lục Tư Ngữ lúc này mới đem kế hoạch mở lại phần đầu, mặt trên liệt kê địa điểm, thời gian, lưu trình cơ bản, còn có người tham gia.
Nhân số không nhiều lắm, đều là một ít quen thuộc đến giấu không được quan hệ.
Lục Tư Ngữ lại ngẩng đầu, liền phát hiện Tống Văn đã qua tới, anh xách theo một cái túi lại đây giải thích nói: "Anh đây không phải sợ...... Kinh hỉ biến thành kinh hách, trước cùng em thương lượng một chút. Nếu em nơi nào không hài lòng, đêm nay lâm thời điều chỉnh, còn kịp."
Lục Tư Ngữ nói: "Em biết, anh là cho em thời gian chuẩn bị tâm lý. Em...... không có gì ý kiến, đều an bài khá tốt."
Tống Văn suy xét đến vô cùng chu toàn, Lục Tư Ngữ nói chuyện, đều cảm thấy trái tim nhảy đến thình thịch, có một loại cảm giác không chân thật, còn có một loại...... cảm giác vui sướng.
Đối với đoạn quan hệ này, cậu là có chút nhút nhát, không bằng Tống Văn bằng phẳng như vậy.
Tống Văn là hiểu cậu nhất, nếu trước đó cùng cậu thương lượng, cậu có lẽ sẽ đơn giản chắp vá một chút. Nếu thật sự trực tiếp kéo cậu qua đó, cậu sẽ không biết làm sao.
Hiện tại Tống Văn đem hết thảy đều quy hoạch toits, cuối cùng báo cho câuh, cho cậu thời gian để chuẩn bị, kỳ thật là phương thức tốt nhất.
Tống Văn đem cái hộp trong tay mở ra, là nguyên bộ âu phục màu trắng: "Dựa theo kích cỡ của em định."
Lục Tư Ngữ vươn tay, sờ sờ nguyên liệu âu phục: "Anh chính là màu đen sao?"
Tống Văn gật đầu: "Ngày mai mặc cho em xem, hoa tươi ở sân rồi đồ ăn gì đó đều chuẩn bị tốt, liền chờ em lên sân khấu. Mặt khác chỉ là cái nghi thức đính hôn nho nhỏ, không phải quá phức tạp, em cũng không cần quá có gánh nặng."
Lục Tư Ngữ đôi mắt có chút nóng: "Anh là như thế nào nghĩ ra làm cái này?"
Tống Văn nói: "Anh cũng không thể vô thanh vô tức liền đem em mang về nhà, vẫn là cần phải có chút cảm giác nghi thức."
Lục Tư Ngữ nói: "Cảm ơn, anh vẫn luôn so với em chu đáo hơn......"
Tống Văn giữ chặt tay cậu: "Anh cảm thấy, tình yêu là một loại hứa hẹn, hơn nữa là hứa hẹn cả đời. Khi kết hôn, rất nhiều người chứng hôn đều sẽ hỏi một câu nói: Vô luận bần cùng hay là phú quý, bệnh tật hay là khỏe mạnh, em có nguyện ý chiếu cố anh ấy, tôn trọng anh ấy, cùng anh ấy bên nhau cả đời không? Rất nhiều người nói em nguyện ý, lại căn bản làm không được điểm này. Anh cảm thấy, anh có thể làm được. Ngày mai, anh sẽ tự mình nói cho em nghe."
Nói chuyện, Tống Văn cảm thấy chính mình hẳn là biểu đạt một chút quyết tâm, anh lấy ra một tấm thẻ trên người, đặt ở trên bàn: "Đây là thẻ lương của anh."
"Thẻ này anh lưu lại đi, ngày thường tương đối tiện, tâm em đã nhận, về sau có chi tiêu, đều sẽ cùng anh nói, gia đình bỏ vốn cũng có thể coi tình huống cộng đồng kinh doanh." Lục Tư Ngữ cúi đầu nói, "Em gần đây, cũng có chuyện muốn cùng anh nói......"
Sau đó cậu kéo ra một bên ngăn kéo, lấy ra một chồng đồ vật.
Tống Văn hỏi: "Đây là...... cái gì?"
Lục Tư Ngữ đem đồ vật từ trong túi lấy ra, một chồng thật dày, có các loại quyển còn có thẻ, cậu đem đồ chỉnh lý một chút, chia làm hai phần: "Đây là đồ vật cha em để lại cho chúng ta, một phần này là của em, một phần khác, là em cảm thấy hẳn là để lại cho anh trai." Sau đó cậu lại lấy ra một phần bảng biểu thật dày, "Tổng mức cùng tình huống, em liệt cái danh sách, anh xem một chút đi......"
Lục Tư Ngữ từ đoạn thời gian trước, liền bắt đầu sửa sang lại những thứ này, bởi vì ở chỗ cậu xem ra, cậu cùng Tống Văn, sớm đã không phải một đoạn tình yêu lãng mạn, cũng không phải quan hệ ở chung đơn thuần, mà là một đoạn hôn nhân thật sự.
Nhắc tới hôn nhân cái từ này, Lục Tư Ngữ liền cảm thấy hẳn là thần thánh mà vô cùng nghiêm túc.
Tống Văn nhìn lướt qua mấy con số mặt trên, cảm giác, Lục Tư Ngữ cái này nói rõ ngọn ngành, so với anh nghi thức còn muốn cho người kinh ngạc hơn.
Lục Tư Ngữ liếm môi một chút, nhìn về phía Tống Văn nói: "Em cảm thấy, hôn nhân không phải một tờ giấy, là thẳng thắn thành khẩn đối đãi, là một loại lòng trung thành." Cậu kéo một chút tay Tống Văn, "Cảm ơn anh, làm em cảm thấy không phải em chỉ có một mình đối mặt với thế giới này, có vui sướng có thể cùng nhau chia sẻ, có bi thương có thể cùng nhau gánh vác."
Nghi thức ngày hôm sau là ở một Tây hoa viên cử hành, ánh mặt trời chiếu xuống, cảnh xuân tươi đẹp, là lúc hoa nở đẹp nhất. Khắp nơi đều bố trí hoa tươi tinh tế, trên mặt đất trải thảm đỏ, trên bàn bãi điểm tâm tinh xảo.
Khách nhân tổng cộng chỉ mời một bàn, đều là một ít bạn bè thân thích không cần kiêng dè, cũng đều là những người ngày thường quen đến không thể lại quen: Lâm Tu Nhiên, Chu Dịch Ninh, Phó Lâm Giang, còn có Trình Tiểu Băng cùng Chu Hiểu.
Pháp y vật chứng hình cảnh, cố vấn đầy đủ hết.
Nam thành hôm nay khó được gió êm sóng lặng, để cho bọn họ ngồi ở chỗ này, có thể chứng kiến đoạn thời gian tốt đẹp này.
Tống Văn hôm nay mặc một thân âu phục màu đen, Lục Tư Ngữ lại là một thân trắng. Hai người đều là dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn lãng, thoạt nhìn chính là vô cùng xứng đôi.
Trình Tiểu Băng hôm nay là nhiếp ảnh gia, giơ camera không ngừng ấn xuống màn trập, ghi lại thời khắc tốt đẹp.
Chu Dịch Ninh làm người chứng hôn, một đường dẫn đường, đem Lục Tư Ngữ giao đến tay Tống Văn.
Nghi thức tiến hành đến cuối cùng, Phó Lâm Giang đem Tiểu Lang phóng ra, Tiểu Lang ngậm một cái hộp nhẫn tinh mỹ, chạy tới trước mặt Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn, đem hộp đặt vào trong tay Tống Văn, lắc lắc cái đuôi.
Tống Văn xoa xoa đầu Tiểu Lang, lấy nhẫn ra, mỉm cười nhìn về phía Lục Tư Ngữ dưới ánh mặt trời.
Hôm nay Lục Tư Ngữ mặc bộ âu phục màu trắng kia, thoạt nhìn không nhiễm một hạt bụi, làm Tống Văn nhớ tới thời điểm bọn họ tương ngộ năm trước.
Trong một năm này, Vu Sơn viện dưỡng lão, bến tàu Nam thành, Đảo Nam Sa, vụ án 519, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vào sinh ra tử, nhiều lần trải qua vạn hiểm, nhấp nhô cũng được, khó khăn cũng được, đều từng cùng nhau đối mặt.
Tống Văn quỳ một gối xuống đất, trịnh trọng nói: "Vô luận nghịch cảnh thuận cảnh, vô luận phú quý bần cùng, vô luận khỏe mạnh bệnh tật, anh đều sẽ tôn trọng em, yêu em, chiếu cố em, không rời không bỏ. Anh sẽ bảo vệ tốt chính mình, càng thêm bảo vệ tốt em, anh sẽ trung thành với em, thẳng đến vĩnh viễn." Nói xong đoạn lời nói này, anh đem nhẫn mang lên trên ngón áp út tay phải của Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ run giọng nói: "Em cũng hy vọng, có thể cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau."
Hai người ngóng nhìn lẫn nhau, sau đó Tống Văn đứng dậy, vòng qua eo Lục Tư Ngữ, cúi đầu hôn.
.
Ở trên đường trở về, Tống Văn còn có chút cảm giác không chân thật, anh nhiều lần trải qua ngàn khó vạn hiểm, cũng xem như đem người đuổi tới tay.
Anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: "Tư Tư, có chuyện này muốn cùng em thương lượng, em đối với việc nhận nuôi chuyện này thấy thế nào?"
Lục Tư Ngữ nói: "Có thể a, em không bài xích."
Tống Văn tiếp tục nói: "Trước đó có vài đứa trẻ không có thân thuộc nhận lãnh, cơ cấu phúc lợi của Cục thành phố áp lực rất lớn, kêu gọi người có năng lực nhận nuôi có thể nhận nuôi, anh muốn nhận một đứa, chúng ta loại tình huống này, phỏng chừng muốn đem đứa trẻ treo ở danh nghĩa của cha mẹ, mẹ anh đã về hưu, ngày thường cũng chủ yếu là bà ấy trông giữ."
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Nhưng mà nuôi hài tử liền cùng nuôi chó giống nhau, nếu một khi đã quyết định, liền yêu cầu tiêu phí đại lượng thời gian, tinh lực đi làm bạn với nó, giáo dục nó thật tốt, chúng ta còn phải quy hoạch lại cho thật tốt."
Tống Văn ừ một tiếng: "Tuổi cùng giới tính em có yêu cầu gì không?"
Lục Tư Ngữ nói: "Chúng ta vẫn là mang bé trai tương đối tiện điểm, không cần quá nhỏ, quá nhỏ thì công việc của chúng ta quá vội, sẽ quá cố hết sức, cũng không cần quá lớn, quá lớn tam quan đã hình thành, ước chừng khoảng năm tuổi đi, có thể tự gánh vác."
Tống Văn lại hỏi: "Tên họ linh tinh......"
Lục Tư Ngữ nói: "Em đều đễ nói, treo ở danh nghĩa của cha mẹ, tất nhiên là họ Tống tương đối tiện. Tên anh định đi......"
Tống Văn cười: "Em xem tên của nhà chúng ta này, Tống Thành, Tống Văn, anh cũng cũng chỉ có thể nghĩ đến một ít tên đơn giản."
Lục Tư Ngữ nói: "Em còn rất thích Tống Văn tên này, đại phồn hóa giản. Thoạt nhìn đơn giản, kỳ thật bao hàm toàn diện......"
Tống Văn cảm giác theo họ Tống đã là chính mình chiếm tiện nghi, tên cái gì đó muốn giao cho cậu đặt: "Em nói, rốt cuộc là ' đưa ' cái gì thì tốt?"
(Tống - 送- nghĩ là đưa, cho, tặng anh ý đang đùa là đặt tên có nghĩ là đưa cái gì đó.)
Lục Tư Ngữ cúi đầu suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết, Tống Thám cái tên này, anh cảm thấy như thế nào?"
Tống Văn vui sướng tỏ vẻ, liền nói cứ định như vậy đi.
"Hy vọng nó về sau, có thể con kế nghiệp cha."