Đoàng, tiếng súng nổ vang vọng khắp cảng Nam Thành, vụn đạn tung toé bay ra từ trong họng súng xẹt ngang bóng đêm, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Sáu giờ bốn mươi lăm phút tối, Tạ Giai Ninh bắt đầu công kích cảnh sát, hành tung của hắn cũng vì vậy mà hoàn toàn bại lộ.
"Điền đội! Nhân vật mục tiêu bắt đầu công kích! Đã có một cảnh sát bị thương, bả vai trúng đạn!"
"Hung thủ đang ở tầng thứ hai của hàng container thứ mười sáu! Xin chi viện!"
"Mọi người cẩn thận! Viên đạn sẽ đàn hồi khi đụng vào container!"
"Tốc độ di chuyển của nghi phạm rất nhanh! Nhanh ngăn chặn hắn!"
Cảnh sát đang giao chiến với Tạ Giai Ninh rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề, ở bên trong lối đi chật hẹp tối đen này, viên đạn do súng shotgun bắn ra một khi đụng phải thùng container thì sẽ đàn hồi, hình thành đạn lạc, phạm vi đạn lạc lớn đến gần như không thể tránh được.
Tiếng súng nối tiếp không ngừng cắt ngang bầu trời, cảng Nam Thành bỗng chốc biến thành hiện trường chiến đấu kịch liệt.
Tạ Giai Ninh nổ súng trước, chiếm cứ quyền chủ động đánh cho nhóm cảnh sát trở tay không kịp, vị trí của hắn ở nơi cao hơn, dễ thủ khó công.
Sắc trời dần tối xuống, Tạ Giai Ninh vô cùng quen thuộc địa hình nơi này, nhóm cảnh sát vẫn luôn chia ra tìm kiếm, nhất thời không thể tụ lại được. Mặc dù có sự trợ giúp của đội an ninh ở cảng nhưng rõ ràng vẫn không thể khống chế được tên côn đồ tay cầm hung khí này.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, tên ác ma cuồng sát nhân này lại chiếm hết ưu thế!
Lúc này Tạ Giai Ninh đang nhanh chóng tăng tốc bên trên thùng container, hắn hằng ngày lao động chân tay nên thân thể cường tráng, tốc độ chạy trốn nhanh vô cùng.
Mắt thấy hai cảnh sát sắp đuổi kịp, Tạ Giai Ninh bỗng quay đầu lại, nhe răng cười rồi hướng nòng súng về phía hai cảnh sát đang đuổi theo phía sau, đoàng đoàng hai tiếng, shotgun bắn ra toàn là đạn lạc mảnh nhỏ. Những viên đạn bay với tốc độ cao trong lối đi nhỏ, một khi đụng phải thùng container thì sẽ đột ngột đổi hướng, căn bản là không thể phòng bị.
Trong nháy mắt lại có thêm một cảnh sát bị thương, ngã xuống giữa vũng máu.
Nhân viên an ninh cảng biển tức thì bị tư thế không muốn sống của hắn làm cho chùn bước, hoàn toàn không dám tiến lên.
Tia lửa tung toé bên trong lối đi, giữa lúc chiến đấu kịch liệt, Trương Tử Tề vừa chạy tới vội vàng kéo đồng nghiệp bị thương vào khe hở của thùng container tránh né. May mắn là uy lực của shotgun có hạn, hai cảnh sát đều bị thương không quá nặng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Điền Minh nhìn tình hình chiến đấu bên kia nhưng lại không dám đi khỏi chiếc tàu, nói vào bộ đàm: "Đường bộ dễ chặn, đường thuỷ khó chặn, lát nữa nếu để người này lên thuyền thì cũng không biết được hắn sẽ chạy tới đâu. Các cậu cố gắng tìm kiếm nơi che chắn, thu hẹp vòng vây, mẹ nó, ông đây không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không bắt được một mình hắn."
"Điền đội anh không biết đó thôi, người này điên rồi, hắn cứ chạy về phía trước như không muốn sống nữa vậy!" Tiếng Trương Tử Tề đáp lại trong bộ đàm giữa tiếng súng hỗn loạn.
Điền Minh nói: "Trên tay có bốn mạng người lại còn chống đối cảnh sát! Vậy thì trực tiếp hạ gục chính là lập công!" Anh ta nghĩ nghĩ rồi lại nói, "Shotgun rất hao đạn, hắn không có khả năng mang theo nhiều đạn trên người, các cậu cẩn thận một chút, đợi hắn hết đạn rồi thì bắt giữ."
Trong lúc nói chuyện, Tạ Giai Ninh một bên khom lưng chạy trên nắp thùng container, một bên quan sát tình hình bên dưới. Hắn chạy tới hàng container ở cuối cùng, bên trên hàng này là một cây cầu bắt ngang qua, phía dưới lại là ngõ cụt.
Tạ Giai Ninh nhìn tàu hàng cùng cầu ván ở phía xa, một tay hắn cầm súng, một kéo cầm vào tay vịn rồi nhảy xuống từ độ cao sáu mét. Dưới sự vận động kịch liệt, hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, tiếng thở hộc hộc như biến hắn trở thành một con dã thú hung tàn.
Vài cảnh sát bị hắn dẫn đến chỗ này, muốn đuổi theo Tạ Giai Ninh thì hoặc là phải trèo lên phía trên thùng container, hoặc là phải vượt qua đám thùng container vướng víu này. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đào thoát.
"Mẹ nó! Thằng này đen quá rồi, nó dẫn chúng ta đi vào ngõ cụt! Hắn đã chạy thoát ra đường lớn, thoáng cái đã cắt đuôi được chúng tôi rồi!" Trong bộ đàm không ngừng truyền đến tình hình chiến đấu mới.
"Điền đội cẩn thận, thằng nhóc đó đang chạy về hướng của anh đấy! Hắn đang muốn lên thuyền!"
Tạ Giai Ninh cắt đuôi được cảnh sát, vị trí hiện giờ của hắn đang cách con tàu không xa, hắn giơ súng chạy về phía con tàu bị lục soát. Đó là kế hoạch mà hắn đã sớm dự tính trước, thậm chí hắn vẫn chưa nghĩ đến việc lên tàu rồi thì có bị bắt lại hay không, và hắn sẽ chạy đi đâu.
Hoàng hôn dần lui xuống dưới đường chân trời, tựa như có một bàn tay vô hình to lớn đang che đi ánh sáng mặt trời, màu sắc bầu trời dần tối đi, bên trong gió biển có thể ngửi được mùi thuốc súng xem lẫn giữa mùi máu tươi tanh nồng.
"Đệt con mẹ nó thằng súc sinh!" Thấy Tạ Giai Ninh đã chạy tối, Điền Minh lao ra khỏi vật che chắn, súng trong tay bắn liên tục mấy phát về phía hắn.
Tạ Giai Ninh lao nhanh qua, tránh cũng không tránh mà một đường chạy thẳng tới.
Đoàng đoàng đoàng, vài tiếng súng vang lên, viên đạn bay sát qua người Tạ Giai Ninh, trong đó có một viên đạn sượt qua tay phải của hắn tạo thành một vết máu. Tiếng súng càng phát ra càng kích thích thú tính của Tạ Giai Ninh, hắn chạy đến một chỗ cách Điền Minh khoảng năm mét, giơ shotgun trong tay lên nã đạn.
Súng trong tay Điền Minh vừa lúc hết đạn, anh ta vừa định thay băng đạn nhưng chính trong lúc do dự này đã bị chậm nửa nhịp. Trương Tử Tề chạy gấp tới vội vàng yểm trợ cho Điền Minh, đứng từ xa bắn một phát vào Tạ Giai Ninh, viên đạn bắn trúng lưng hắn ta, xuyên qua xương sườn, phun ra máu đỏ. Tạ Giai Ninh vẫn như không có chuyện gì, nhe răng cười rồi tiếp tục kéo nòng.
Vài cảnh sát ở hiện trường đều hiểu được, người này đã không còn sợ chết, là kẻ điên không biết đau!
"Cẩn thận!" Vào thời khắc mấu chột, Kiều Sở kéo Điền Minh một cái, thế nhưng đạn vụn của shotgun vẫn bắn trúng vào đùi Điền Minh, vài điểm máu lộ ra dưới lớp vải quần. Cánh tay Kiều Sở cũng bị bắn trúng vài phát, mảnh đạn cực nóng chui vào da, tạo thành đau nhứt tột độ.
Đúng lúc này một chiếc xe cảnh chạy vào hiện trường chiến đấu bên trong cảng, thắng gấp cách không xa giữa mưa bom bão đạn, theo sau là Tống Văn mở cửa xe vọt ra ngoài.
Vào thời khắc mấu chốt, là xe cảnh sát của Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đã tới trước.
Tạ Giai Ninh lúc này đã chạy tới đường ván, hai mắt hắn đỏ ngầu, quay đầu lại giơ súng bắn về phía cảnh sát đã bị thương. Thừa lúc hắn giơ súng, Tống Văn cấp tốc lao qua, đến khi còn cách Tạ Giai Ninh khoảng một mét thì dừng lại, vẻ mặt cậu lạnh lùng, tay phải bất chấp nguy hiểm dùng sức đẩy nòng súng trong tay Tạ Giai Ninh hướng lên trời, đoàng một tiếng, đạn bay tứ tung trên không trung.
Tay phải Tống Văn nắm thành vòng tròn cầm nóng súng nóng rực vào tay, không để ý đến lòng bàn tay trong khoảnh khắc đó đã bị thương. Khẩu súng trong tay trái Tống Văn thì chạm vào bả vai trái Tạ Giai Ninh, đoàng, máu tươi tung toé, cánh tay Tạ Giai Ninh đau nhứt không thôi, buông súng trong tay xuống.
Tống Văn còn muốn giơ súng bắn thêm nhưng Tạ Giai Ninh đã nhanh chóng lao về phía trước, dùng tay không bị thương kéo một cách thô bạo. Sức lực hắn vô cùng lớn khiến cổ tay Tống Văn bị thương theo, súng trong tay cũng rơi xuống đất.
Trong tay hai người đều không có vũ khí, Điền Minh cùng Kiều Sở ở gần nhất cũng bị thương ngã xuống đất, người chi viện thì đều ở ngoài khoảng cách mười mét, trong khoảng thời gian ngắn cậu chỉ có thể tay không sáp lá cà.
Toàn thân Tạ Giai Ninh thô bạo, bộ mặt dữ tợn vọt qua, Tống Văn khéo léo tránh né hai lần tấn công của hắn, rồi đấm một đấm vào vết thương ở xương sườn của Tạ Giai Ninh.
Lợi dụng lúc Tạ Giai Ninh đau đớn lui về sau, Tống Văn dùng một tay lấy còng tay bên hông ra còng vào tay phải Tạ Giai Ninh, Tạ Giai Ninh ra sức vùng vẫy, hai người lần lượt ập vào nhau, Tống Văn mở miệng nói: "Tạ Giai Ninh, hôm nay anh không thoát được đâu!"
Tạ Giai Ninh ngây người một giây, tựa như hắn phải nên sớm nghĩ đến kết quả này.
Mặt trời rốt cục cũng mang theo tia sáng cuối cùng hạ xuống, chỉ còn dư lại một đường sáng màu vàng ở nơi giao nhau của mặt biển và đường chân trời ở phía xa, trời đất sắp bị bao phủ bởi bóng tối.
Đúng lúc này, tên mập mạp trên tàu ló đầu ra, hô to: "Nhanh lên!"
Phán đoán của Điền Minh không sai, chiếc tàu này chính là tàu chở người bất hợp pháp. Những người đó chỉ biết đến tiền mà bất chấp tất cả, đã đến lúc này mà vẫn còn muốn đẫn Tạ Giai Ninh đi, không chút e ngại sự đuổi bắt của cảnh sát.
Tiếng hét to này đã làm Tạ Giai Ninh bừng tỉnh, cũng khiến hắn bỗng chốc lấy lại tinh thần.
Không! Cho dù chết cũng không thể chết trên bờ!
Vẻ mặt Tạ Giai Ninh lộ vẻ nguy hiểm, bất ngờ rút ra một con dao nhỏ từ phía sau đâm về hướng Tống Văn đang không phòng bị.
Tống Văn nghiêng người né tránh nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn cắt qua da thịt, con dao cắt ra một vết máu thật dài trên eo cậu. Áo chỗ thắt lưng bị cắt qua, miệng vết thương rất sâu, đau đớn trong nháy mắt xông thẳng lên đại não, Tống Văn chửi thầm một tiếng rồi cắn chặt môi dưới, lấy tay đè lại vết thương, máu nóng vẫn theo khe hở ngón tay mà chảy xuống.
Thừa lúc Tống Văn phân tâm, Tạ Giai Ninh không quấn vào cậu nữa mà xoay người bỏ chạy, lao thẳng qua chiếc tàu bị lục soát kia! Gần như là cùng lúc đó, một thân ảnh đuổi theo Tạ Giai Ninh nhảy lên chiếc tàu đánh cá nọ.
Là Lục Tư Ngữ! Anh và Tống Văn đồng thời xuống xe, chỉ chậm hơn Tống Văn một ít, vừa hay khi anh đuổi tới nơi này đúng lúc đuổi kịp Tạ Giai Ninh đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tống Văn. Anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên chính là không được để hắn lên tàu, hung thủ đã liên tục gây thương vong cho nhiều người, không thể để hắn ta lại đào tẩu!
Tống Văn đứng dậy muốn đuổi theo, thế nhưng bởi vì vết thương ở eo nên vẫn bị chậm một nhịp, lỡ mất cơ hội lên tàu.
Ngay trong chớp mắt, chiếc tàu mở động cơ phát ra tiếng ầm ầm, chở theo Lục Tư Ngữ cùng Tạ Giai Ninh cấp tốc rẽ vào dòng nước tối đen. Chỉ trong một khoảnh khắc đã cách bờ mấy mét.
Tạ Giai Ninh vẫn muốn chạy nhưng trên người hắn đã có mấy chỗ bị thương, trong lúc tàu chuyển động, lắc lư một cái khiến hắn suýt trượt chân, vội đưa tay kéo vòng bảo hộ bên cạnh, muốn chạy trốn vào trong khoang tàu.
Lục Tư Ngữ đi tới bên cạnh hắn, đưa tay kéo lại Tạ Giai Ninh đang muốn chạy vào khoang trong.
Tạ Giai Ninh xoay người, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lục Tư Ngữ, tựa như một con dã thú hung tàn vọt về phía anh. Lục Tư Ngữ ổn định tinh thần, mỗi một ra chiêu đều đánh vào miệng vết thương của Tạ Giai Ninh, chỉ trong vài chiêu đã đem Tạ Giai Ninh đặt lên boong tàu không còn lối thoát.
Lục Tư Ngữ phát hiện trên một tay Tạ Giai Ninh đã bị còng lại, đưa tay kéo tay kia của Tạ Giai Ninh, chuẩn bị đem hai tay hắn còng vào chung. Đúng lúc này Tạ Giai Ninh bỗng nhiên vươn đôi tay đầy máu ra bắt lấy hai tay anh.
"Tao còn nhớ rõ mày......" Tạ Giai Ninh nheo mắt, nhìn chằm nhằm vào người Lục Tư Ngữ.
Hắn đã gặp qua anh, chẳng qua lần gặp anh ở trên đường đó, anh là đang mặc trang phục nữ đứng cạnh một chiếc xe, khi ấy hắn trốn ở chỗ tối, đứng từ xa nhịn không được mà nhìn anh thêm vài lần......
Tạ Giai Ninh lúc đó còn cảm khái, trên đời này thế mà còn có người phụ nữ đẹp như vậy......
Hắn muốn tìm được người nọ, muốn có được cô ta, muốn giết chết cô ta. Đó là con mồi hắn mà hắn đã đánh dấu, tuyệt đối không thể thuộc về người khác.
Mọi người ai cũng muốn hắn chết, vậy thì hắn sẽ cố tình không cho bọn họ được như ý.
Cho dù chết thì cũng phải kéo theo người khác chết cùng!
Trong một chốc, Lục Tư Ngữ cảm giác có một sức mạnh giữ chặt mình, anh mở to mắt muốn giãy ra, thế nhưng người trước mắt đã hoá dã thú, dùng hai tay khoá chặt anh. Tạ Giai Ninh bỗng nhiên làm một động tác khiến tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên, hắn ôm theo Lục Tư Ngữ lăn thẳng xuống biển sâu dưới mạn tàu.
Ầm một tiếng, hai người đồng thời rơi xuống nước!
"Lục Tư Ngữ!" Ngay lúc rơi xuống nước, Lục Tư Ngữ dường như nghe được Tống Văn gọi tên mình, sau đó là cái lạnh thấu xương bao trùm cả cơ thể, loại lãnh lẽo này xâm nhập vào tận nội tạng cùng xương tuỷ......
Hiện tại đã qua Trung thu, nhiệt độ đã giảm từ lâu, bọn họ từ trên tàu rơi xuống dòng nước lạnh lẽo, nước biển lúc thuỷ triều nhất thời bị tách ra bao trùm lấy hai người. Xung quanh đều là dòng nước lạnh giá tựa như vô số vụn băng đâm vào cơ thể, thuỷ triều bắt đầu dao động khiến cơ thể khó có thể duy trì được thăng bằng.
Lục Tư Ngữ ở trong nước do dự một chút, rồi vẫn lựa chọn bơi về hướng Tạ Giai Ninh.
Sắc trời đã tối khiến tầm nhìn trong nước không cao, Tạ Giai Ninh vừa rơi xuống nước thì máu trên người lập tức chảy ra tản vào trong nước, hắn dùng tất cả sức lực bơi về phía trước.
Lục Tư Ngữ chỉ cảm thấy cả người rơi vào một khối băng lạnh buốt, anh cố gắng vững tâm đi tìm tung tích Tạ Giai Ninh. Hai người bơi về phía trước thêm mấy mét, Lục Tư Ngữ ở trong nước nghe được âm thanh Tạ Giai Ninh bèn tăng tốc, rốt cục cũng đuổi theo được hắn ta. Tiếp đó Lục Tư Ngữ ở dưới nước xoay người một cái, một tay chế trụ yết hầu Tạ Giai Ninh, một tay dùng hết sức kéo còng trên tay hắn.
Tạ Giai Ninh điên rồi, dùng sức lực toàn thân ra sức giãy dụa, có mấy lần còng tay sượt qua đầu ngón tay Lục Tư Ngữ, cào xướt tay anh.
Đây là một cuộc chiến đấu không tiếng động dưới nước.
Cơ thể hai người chuyển động theo thuỷ triều, lững lờ theo dòng nước.
Chỗ đường ván ở ranh giới có xây dựng một vài cây cột đỡ, bên trên có khắc mực nước. Trong lúc vật lộn hai người bơi vượt qua một cây cột, Lục Tư Ngữ bèn kéo còng tay Tạ Giai Ninh lại, cắn răng móc vào cây cột đó.
Cạch, dưới nước vang lên tiếng động nhỏ, tay Tạ Giai Ninh đã bị còng vào cột đỡ vững vàng dưới nước.
Hôm nay vô luận thế nào Tạ Giai Ninh cũng không thể trốn thoát.
Cả quá trình vật lộn chỉ diễn ra mấy chục giây nhưng lại cực kỳ tiêu hao thể lực.
Lục Tư Ngữ rốt cục cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh cảm giác bản thân đã đến cực hạn bèn bơi về phía trước, muốn nổi lên mặt nước để thở.
Đã đến lúc này rồi Tạ Giai Ninh không còn kiêng kị cái chết nữa, hắn dựa vào chút sức lực còn lại mà chống đỡ, nhìn thấy động tác của Lục Tư Ngữ, hắn bỗng nhiên đưa tay kia ra nắm chặt anh, ý đồ muốn dìm anh chết đuối dưới nước.
Một tay Tạ Giai Ninh bị còng vào cột đỡ lại trở thành trợ giúp của hắn, hắn lợi dụng lực kéo của còng tay đang còng vào cột đỡ, dùng sức tàn nhẫn đá một cước vào xương sườn Lục Tư Ngữ.
Chút không khí cuối cùng còn lại trong thân thể bị ép trào ra, Lục Tư Ngữ dưới nước ho khụ một tiếng, bọt khí từ mũi miệng anh toả ra, nước biển lạnh lẽo lập tức tràn vào phổi anh. Lục Tư Ngữ dừng hô hấp để không bị sặc, chỉ là không khí trong cơ thể đã kiệt quệ, anh biết chính mình không còn kiên trì được bao lâu nữa.
Áo chống đạn vốn được dùng để phòng thân, lúc này lại giống như vật hút nước nặng trĩu kéo cả người anh xuống. Theo một đá của Tạ Giai Ninh, cơ thể Lục Tư Ngữ chuyển động theo dòng thuỷ triều dạt ra xa mấy mét, anh cảm giác dưới chân mình có thứ gì đó hình lưới đang quấn chặt vào......
Không thể hô hấp, không thể giãy dụa, trong cơ thể không còn đủ không khí......
Càng giãy dụa thì sẽ càng chìm sâu hơn.
Lục Tư Ngữ rõ ràng cảm nhận được cảm giác không thể hít thở, hai mắt anh trợn to nhưng ngoại trừ nước biển lạnh lẽo tê cóng thì anh cũng không còn thấy được gì nữa, chỉ có thể cảm nhận được chút ánh sáng mông lung mờ ảo ở phía trước, tiếp đó ánh sáng kia cũng hoàn toàn biến mất, anh đã bị bóng tối bao phủ.
Dưỡng khí trong thân thể đã dùng hết, nhịp tim dần giảm tốc, ở trong nước lạnh khoảng thời gian dài khiến nhiệt độ cơ thể anh cũng giảm dần, một cảm giác tuyệt vọng đang bao trùm lấy anh.
Giây tiếp theo, cả thế giới dần yên tĩnh lại, cảm giác này cũng không quá khó chịu như anh tưởng tượng, ngược lại lại vô cùng an nhàn.
Lục Tư Ngữ vươn một bàn tay ra như muốn bắt lấy thứ gì đó, thế nhưng xung quanh chỉ toàn là dòng nước biển lạnh lẽo không có giới hạn. Trong ngực anh có chút không cam lòng, anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm được, còn rất nhiều sự thật vẫn chưa điều tra rõ ràng, vẫn còn rất nhiều thứ chưa tìm được đáp án, vẫn còn rất nhiều lời...... Chưa nói được với người kia.
Thế nhưng lúc này ý thức anh đã bắt đầu mơ hồ, tựa như có một đôi tay vô hình đang ghìm chặt yết hầu anh...... Anh đã vô số lần gần kề cái chết, nhưng lúc này cảm giác tử vong mới là rõ ràng nhất......
Phó Lâm Giang cùng những cảnh sát đi sau rốt cục cũng tới được chỗ cột giữ đường ván ở cảng. Bọn họ đã thấy được cả quá trình vật lộn trên tàu.
Khi Lục Tư Ngữ cùng Tạ Giai Ninh rơi xuống nước thì đã bị chiếc tàu kia mang đi cách bờ đến mấy chục mét.
Tống Văn là người đầu tiên phản ứng lại, cậu hô to tên của Lục Tư Ngữ, không để ý đến vết thường trên thắt lưng, cởi áo chống đạn trên người rồi lập tức nhảy xuống nước.
Sau đó chiếc tàu kia cũng từ bỏ Tạ Giai Ninh đã rơi xuống nước, nhanh chóng lái đi xa.
Nhóm cảnh sát nhìn dòng nước biển tối đen khẽ chuyển động vài cái rồi tất cả dần quay về sự yên ả vốn có của biển cả.
"Thất thần cái gì? Chuẩn bị xuống nước nghĩ cách cứu viện!" Điền Minh khập khiễng bước tới, trên mặt mọi người đều là muôn phần lo lắng.
Bóng tối bao phủ mặt đất, thời gian thiết lập sẵn cho thiết bị chiếu sáng ở cảng đã đến, cạch một tiếng nhỏ vang lên, cả bến cảng bỗng chốc sáng bừng lên. Trong chớp mắt, một mảng tối đen đã trở thành đèn đuốc sáng trưng, xung quanh đều là ánh đèn màu da cam, hàng dài container cũng được ánh sáng chiếu tới, cả bến cảng như biến thành một thành phố mộng mơ.
Đứng trên bờ nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy một mặt nước sâu hoắc đen ngòm, khiến cho mọi người không rõ được tình hình.
Đã có hai cảnh sát chạy tới trước nhảy xuống nước, qua hơn mười giây thì ngoi lên: "Nước rất sâu, lại có thuỷ triều dịch chuyển, không biết bọn họ đã bị trôi đến đâu."
Vài giây sau vị cảnh sát còn lại cũng ngoi lên: "Tầm nhìn dưới nước quá thấp......"
Điền Minh vội hét lên: "Các cậu thêm người xuống đi, nhanh đi tìm!"
Đuối nước là chuyện chỉ xảy ra trong vòng hai ba phút, thêm mỗi một giây trôi qua Lục Tư Ngữ sẽ càng thêm nguy hiểm, hơn nữa người nhảy xuống sau là Tống Văn cũng bị thương, đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên, một chỗ trên mặt nước nổi lên một chùm bọt khí, trong lòng mọi người đầy phấn khởi nhờ vào ngọn đèn nhìn qua, lại thấy là Tạ Giai Ninh từ dưới nước ngoi lên, hắn há to miệng thở phì phò. Có người muốn đi lên muốn bắt hắn, nhưng chợt phát hiện tay hắn đã bị còng lại cố định vào cột giữ bên cạnh, không thể di chuyển.
Tên ác ma cuồng giết người cuối cùng cũng không thể trốn thoát được ra ngoài.
"Hắn đã bị còng, vậy Lục Tư Ngữ......" Phó Lâm Giang nói xong, tầm mắt lại chuyển hướng qua nhìn mặt biển yên ả. Tâm mọi người đều chùng xuống, chỉ sợ anh lúc này đã lành ít dữ nhiều.
Điền Minh đi tới trước vài bước, đứng từ xa cầm súng chĩa vào đầu Tạ Giai Ninh hỏi: "Con mẹ nó, cậu cảnh sát bị mày túm xuống nước đâu?"
Tạ Giai Ninh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị. Chỉ cần kéo dài thêm một phút đồng hồ nữa thôi, chỉ sợ Lục Tư Ngữ cũng không thể lên được đây nữa.
Dưới làn nước lạnh như băng, Lục Tư Ngữ dần mơ màng, xung quanh đều là bóng tối khiến anh cảm giác bản thân đã đến cực hạn, lập tức sẽ rơi vào hôn mê.
Tử vong chỉ còn cách trong gang tấc.
Anh bị nhốt dưới đáy nước u ám, ở nơi bóng tối dày đặc này giống như có vô vàn yêu quái thuỷ quái đang dõi theo anh, sẽ xé xác máu thịt anh thành từng miếng nhỏ bất cứ lúc nào. Ngay trong khoảnh khắc tuyệt vọng, dưới nước bỗng nhiên có vô số điểm sáng xuyên qua dòng nước truyền đến, cả thế giới bỗng chốc sáng bừng, tựa như có người đột nhiên thắp sáng những vì sao trên bầu trời.
Giữa biển rộng có một bóng dáng mơ hồ đang bơi đến bên cạnh anh.
Lục Tư Ngữ thấy rõ đó chính là Tống Văn.
Nghe nói con người trước khi chết đi sẽ rơi vào ảo giác, rất nhiều thứ trải qua trong đời sẽ kéo đến như đèn kéo quân, một đoạn phim sẽ xuất hiện trong trí óc. Người nhà, bạn bè, kí ức phủ đầy bụi bậm cũng sẽ thức tỉnh từ sâu trong đại não.
Bên trong biển sâu màu lam hé ra vài luồng ánh sáng, Lục Tư Ngữ cảm thấy cả người Tống Văn đều tản ra ánh sáng màu lam bạc dịu dàng, gương mặt đặc biệt anh tuấn, đẹp tựa như một sinh vật không nên tồn tại ở thế giới này. Anh nhịn không được mà mở to hai mắt nhìn về phía cậu.
Lục Tư Ngữ bắt đầu nghĩ đó chính là ảo giác trước khi chết đi của mình, nhất định là chấp niệm quá lớn nên anh mới có thể nhìn thấy cậu lúc này.
Anh ngẩng đầu lên vẫn còn nhìn thấy Tống Văn ở trước mắt, thẳng đến khi cậu đến gần anh mới dám xác nhận đó không phải là ảo giác của mình, anh thậm chỉ còn có thể nhìn thấy vết thương chỗ thắt lưng của Tống Văn đang trào ra từng đường máu dưới nước.
Lục Tư Ngữ nhớ đến nơi này chính là bóng tối mà Tống Văn sợ hãi nhất, lại nghĩ đến cậu ấy còn bị thương nữa. Thế nhưng giờ đây Tống Văn lại không chút để ý đến chuyện này......
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn bơi tới bên cạnh mình, kéo anh lại, giây tiếp theo gương mặt Tống Văn lập tức phóng to lên, cơ thể ấm áp của cậu ấy cũng dán sát lại, ánh mắt dịu dàng......
Ranh giới của sống hay chết ở ngay một khắc này.
Giữa mênh mông biển cả lạnh lẽo, thắt lưng Lục Tư Ngữ bị người ôm lấy, anh bị Tống Văn ôm chặt vào lòng ngực.
Không biết là do duyên phận, hay là do giữa hai người họ tâm linh tương thông mà mỗi lần ở giữa ranh giới sinh tử thì người này đều xuất hiện bên cạnh anh...... Nắm chặt anh, ôm lấy anh. Người nọ tựa như một chùm ánh nắng mặt trời ấm áp phá tan tất cả bóng tối bên người anh.
Lục Tư Ngữ chậm rãi nhắm hai mắt, tiếp đó là một thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên bờ môi anh, môi bị cạy mở, một ít không khí quý giá theo khe hở đó chui vào bên trong miệng anh.
Là một nụ hôn nhẹ nhàng.
Xung quanh mênh mông mờ ảo, tất cả giống như một cảnh tượng trong mơ khiến anh cảm thấy không quá chân thực. Nhưng đó không phải là ảo giác...... Anh có thể chạm vào cơ thể của người nọ, cảm nhận được hơi thở của cậu. Dưới dòng nước biển sâu hơn một mét này, tại nơi yên tĩnh này, hai người nhẹ nhàng trôi theo sóng biển......
Cả thế giới chìm vào im lặng, như thể những người khác hay những sự việc khác không hề tồn tại, ở nơi này chỉ còn sót lại hai người bọn họ mà thôi.