Rạng sáng ba giờ, Vương Hiểu Bồi bước xuống khỏi chuyến xe bus đêm.
Khi xe bus lái đi, tất cả đều trở nên yên tĩnh lại.
Vương Hiểu Bồi đứng ở trạm xe bus nhìn ngã tư đường tối đen, xung quanh chỉ có ánh sáng của biển tên trạm xe bus cùng với mấy ngọn đèn đường cách đó không xa.
Con đường quen thuộc trước giờ bỗng chốc trở nên xa lạ. Cô cũng không nghĩ đến, chỉ là hơn kém nhau mấy tiếng đồng hồ mà thôi, vì sao có cảm giác bộ dáng của thành phố đã khác biệt hoàn toàn, giống như trở thành một khuôn mặt khác vậy.
Vương Hiểu Bồi có phần hối hận vì không ở ký túc xá quán ăn qua mấy tiếng này mà lựa chọn trở về nhà. Cô do dự trong chốc lát rồi nắm chặt cổ áo mình bước thật nhanh về phía trước, thậm chí đã bắt đầu chạy bước nhỏ.
Hiện giờ đã sắp đến Trung thu, bình mình đến muộn nên lúc này trên bầu trời vẫn là một mảng tối đen, có thể nhìn được một vài ngôi sao giữa ánh trăng mờ. Vương Hiểu Bồi kéo cổ áo lên ngửi mùi lẩu vẫn không hề phai nhạt trên người mình, loại mùi này như bản thân cô đang được ngâm trong các loại hương liệu một hồi lâu, cô quyết định sau khi về nhà nhất định không được lười, phải đi tắm một cái, thay áo ngủ rồi mới được đi ngủ.
Vương Hiểu Bồi làm việc trong một chuỗi nhà hàng lẩu 24h, năm nay cô chỉ vừa qua tuổi hai mươi hai, cô tuổi trẻ nhưng đã được thăng lên làm quản lý, hôm nay đến lượt cô làm ca đêm, từ mười giờ tối đến tám giờ sáng hôm sau. Tiền lương của cửa hàng lẩu không tính là cao, lại còn vô cùng vất vả nhưng cô thật sự rất vui vẻ, chỉ cần được làm việc ở đó thì cô vẫn còn thuộc về thành phố này, tiền tiết kiệm vài năm nữa là có thể mua được phòng ở, nói không chừng còn có thể được ở lại nơi này.
Hai giờ rưỡi sáng nay, cửa hàng lẩu đột ngột mất điện, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu có điện lại, cửa hàng trưởng tạm thời quyết định cho bọn họ tan tầm.
Vương Hiểu Bồi chào tạm biệt vài người đồng nghiệp người bản địa rồi đi về nhà mình, năm đó cô vì muốn thuê một nơi ở giá rẻ nên chọn một chỗ thuê phòng trọ ở ngoại ô, cửa hàng bỗng nhiên đóng cửa, Vương Hiểu Bồi cũng không nghĩ nhiều mà ngồi xe bus đêm về nhà.
Cô quanh năm tan làm muộn, sớm đã có thói quen buổi tối có tinh thần hơn so với ban ngày, dọc suốt đường đi cô đều cắm tai nghe nghe nhạc nên không cảm thấy lẻ loi sợ hãi, nhưng đến khi cô xuống xe, càng lúc càng lệch thời gian thì trong lòng Vương Hiểu Bồi càng sợ hãi hơn.
Trên đường bỗng nhiên chỉ còn một mình cô.
Giống như toàn thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Xung quanh đều tối đen, ngay cả sao trên trời cũng không nhìn thấy nữa, bầu không khí như bị vẩy lên một lớp mực dày, chỉ có thể nghe được tiếng soàn soạt khi gió thổi qua lá cây cùng tiếng côn trùng kêu trầm thấp.
Ven đường không thấy được một bóng người, quầy hàng bình thường hay mở sớm vẫn còn đóng chặt cửa, đặc biệt cô phải còn đi ngang qua một công trình xây dựng bị bỏ nát, loại lẻ loi này càng khiến cô sợ hãi.
Một đoạn đường này không có đèn đường, mấy toà nhà đang xây dựng dưới ánh trăng được phóng to như một bóng ma, gió thổi xuyên qua toà nhà trống tạo ra loại âm thanh quỷ dị. Trong bóng tối, tựa như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Giữa lúc rạng sáng tối tăm vô tận này, tất cả các giác quan đều được phóng đại đến vô tận.
Tóc gáy Vương Hiểu Bồi dựng thẳng lên, có phần sợ hãi mà đứng ở đầu đường nhìn bốn phía xung quanh. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, mở ra phần mềm gọi xe, nhưng gần đây không có một chiếc xe nào.
Vương Hiểu Bồi cân nhắc xem có nên gọi điện cho bạn cùng phòng nhờ cô ấy đến đón cô hay không. Thế nhưng rất nhanh cô đã bác bỏ ý nghĩ này, lúc này đang là ba giờ sáng, bạn cùng phòng cũng là một cô gái, chuyện này đã vượt qua khỏi phạm vi bạn bè rồi. Hơn nữa đoạn đường này chỉ còn hơn mười phút nữa, chờ cô bạn cùng phòng đến đây thì cô cũng đã gần về đến rồi.
Vương Hiểu Bồi đi đến chỗ này, trước không thôn làng, sau không cửa hàng, ai cũng không giúp được cô cả, cô phải kiên trì tự đi tiếp.
Bỗng nhiên có tiếng gì đó truyền đến.
"Ai?" Vương Hiểu Bồi đột ngột dừng bước chân, không khỏi kêu lên một tiếng. Vừa nãy loại âm thanh cô nghe được kia cực kỳ giống với tiếng "hộc hộc" của một con chó cỡ lớn đang há miệng thở dốc liên tục, tiếng động này khiến cho cô nghi ngờ trong bóng tối có một chó đang nhìn trộm, chuẩn bị lao đến cắn cô.
Đôi mắt cô mở to, đen trắng rõ ràng, tràn ngập sợ hãi, xung quanh đều là bóng tối dày đặc. Sau đó cô im lặng lắng tai nghe, âm thanh kia đã không còn, cô chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch cùng tiếng hít thở của chính mình.
Có lẽ là nghe lầm rồi, Vương Hiểu Bồi lúc này mới yên lòng, lẩm bẩm vài câu để tăng thêm can đảm, thậm chí còn muốn ngâm nga vài câu hát để trấn an bản thân. Cô tiếp tục cất bước đi về phía trước, muốn nhanh chóng đi qua khỏi khu vực này.
Đúng lúc này một trận gió thổi tới đây, trong trận gió một cái bóng đen như một con dơi rất lớn bay ra từ trong bóng tối. Đó là một con dã thú ngủ đông đã lâu, bất thình lình bổ nhào vào con mồi của mình.
Vương Hiểu Bồi cảm giác có người đẩy cô một cái, cả người bị đụng vào rất mạnh rồi ngã xuống đất, một nắm đấm đánh trúng vào bả vai cô, sau đó là một khuỷu tay thục vào dưới xương sườn cô, túi xách trong tay cô bị quăng ra ngoài, đầu ầm một tiếng đập xuống đất. Ngay sau đó, đối phương tàn nhẫn đá mấy cái vào cơ thể và đầu cô, có một lúc cả người Vương Hiểu Bồi như đang nằm mơ, trước mắt toàn là sao, trong khoang miệng trào lên mùi rỉ sắt nồng nặc. Mới vừa hơi tỉnh táo lại thì bụng cô lại trúng một cú đấm thật mạnh, lục phũ ngũ tạng đều như đảo lộn lại.
Liên tiếp trúng mấy đòn nghiêm trọng đã khiến cô từ bỏ phòng ngự, Vương Hiểu Bồi đau đớn khẽ rên một tiếng, cố gắng cuộn tròn cơ thể lại bảo vệ đầu và mặt của mình.
Cô biết mình đã gặp phải người xấu, đối phương là đàn ông, không tính là cao lớn nhưng sức lực lại vô cùng lớn, đủ để nghiền nát cô. Sau khi đánh cô vài cái, đối phương nhặt lên túi và điện thoại rơi dưới đất của cô, có thứ gì đó trong túi rơi ra nhưng hắn ta cũng không để ý mà chỉ im lặng cầm túi trong tay. Hắn không rời đi, rõ ràng cướp bóc không phải là mục đích của hắn ta.
Vương Hiểu Bồi dần dần khôi phục ý thức, cô muốn chạy thế nhưng cơ thể lại rất nặng...... Trong lòng cô gái tràn đầy sợ hãi, cô còn trẻ, cô chỉ mới vừa qua sinh nhật tuổi hai mươi hai thôi, loại cảm giác bị người kia nhìn thấy giống như một tảng đá rất lớn đè trong lòng cô vậy, cô gái bất lực khóc, thì thào cầu xin.
"Cứu mang...... Cứu mạng...... Anh thả tôi đi...... Trên người tôi có tiền, còn có điện thoại, thẻ ngân hàng...... Đều cho anh hết......"
Người kia vẫn im lặng không nói tiếng nào như cũ, cúi đầu nhìn cô.
Vương Hiểu Bồi không dám nhìn người phía sau, xoay người quỳ rạp trên mặt đất, cúi gắng giãy dụa đi về phía trước, phía sau lại là âm thanh "Hộc...... Hộc......" từng tiếng khủng bố tinh thần cô, cứ như là một người đã đói bụng từ lâu bỗng dưng đối mặt với một bữa cơm ngon lành.
Cô gái cố gắng đi về phía trước, giữa một ngã tư đường vắng vả lúc rạng sáng, cô như một con mồi sắp chết đầy bất lực.
Người trong bóng tối nhìn Vương Hiểu Bồi đi được vài bước thì kéo chân cô nàng lại, khập khiễng túm cô kéo vào một bụi cỏ hoang bên cạnh. Cơ thể hắn ta nghiền nát cây cỏ khô, phát ra âm thanh bẻ gẫy khô khốc, người kia hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô, hắn ta như đang kéo một vật chết vậy, vẽ ra một vết máu không quá thu hút ven đường.
Chỉ mới qua một chỗ ngoặc mà đối phương đã gấp đến khó dằn nổi, cô bị đặt trên mặt đất liên tiếp nhận thêm mấy cái tát, thẳng đến khi tai ù lên không ngừng, lúc Vương Hiểu Bồi liều mạng vung tay thì đổi lại là vô số quyền cước được tung ra với cơ thể cô, thân thể như có vô số lưỡi dao chôn vào bên trong.
Trong bóng tối không ai biết được sự cô đơn và lẻ loi của cô.
Trước mắt cô dần trở nên mông lung, lâm vào hôn mê bất tỉnh......
Một lúc sau, Vương Hiểu Bồi tỉnh lại, cô hình như đã hôn mê vài giây, cũng có thể là hơn mười phút, hoặc là đã nửa tiếng. Cô phát hiện có người đang cởi tất chân của cô, loại cảm giác này làm cho Vương Hiểu Bồi cảm nhận được từng trận lạnh lẽo mà ghê tởm.
Tiếp đó chiếc tất chân vừa được cởi ra siếc chặt lấy cổ cô, tất chân còn mang theo nhiệt độ cơ thể cọ vào hai má cô, đôi tay kia dần dùng sức siếc chặt chiếc tất lại. Không khí từng chút từng chút mỏng manh, dần giảm bớt, móng tay Vương Hiểu Bồi vô lực kéo chiếc tất trên cổ, thân thể đau đớn run rẩy, yết hầu ô ô không phát ra được một chút âm thanh nào......
Cô đang hấp hối, như một con bướm bị mắc vào lưới bẫy côn trùng.
Tuyệt vọng, sau đó là tử vong......
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ mặc quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường.
Nơi này nằm ở ranh giới phía đông nam của Nam Thành, hiện trường phát hiện án mạng là một toà nhà nhà bỏ hoang, không có tường che, toà nhà chưa hoàn thành việc xây dựng, tất cả cửa số đều mới chỉ là cái khung cửa, xung quanh bị cô lập bởi một vài bản quảng cáo, trong đó có mấy cái không còn nguyên vẹn, ai cũng có thể tuỳ ý ra vào. Cỏ hoang xung quanh toà nhà đã mọc thành bụi, bởi vì đã đến mùa thu nên rất nhiều trong số đó đã héo rũ, trên cỏ khô còn mang theo giọt sương sớm bình minh.
Hiện giờ đã sắp đến sáu giờ sáng, bầu trời vẫn còn tối chỉ mới trong hơn một chút, hiện trường đã được cảnh sát làm nhiệm vụ chạy đến trước bảo vệ, bọn họ nhìn thấy Tống Văn đến đều chào hỏi: "Tống đội!"
Phó Lâm Giang vừa mới đến được một lúc, đi trước giải thích tình hình, mở đầu nói: "Thi thể được chủ quán ở gần đây lúc sáng ra mở cửa hàng đi ngang qua phát hiện, trước đó bà ấy phát hiện được vài vật rơi trên mặt đất, tiếp đó thì nhìn thấy thi thể liền báo cảnh sát."
Tống Văn gật gật đầu.
Khối thi thể kia không hề bị che dấu quá nhiều, chỉ là đặt cách ven đường không xa, chỉ cần ló đầu nhìn vào là có thể phát hiện được. Bởi vì thi thể còn mới nên không có mùi tử thi thối rữa, ngược lại hiện trường có một mùi hương rất đặc biệt, như là được phun rất nhiều nước hoa, hoặc là một hộp phấn to bị rơi đổ.
Tống Văn cẩn thận bước qua tạp vật đến gần hiện trường vụ án, đang nằm trong bụi cỏ là một thi thể nữ còn rất mới, vết hoen cùng cương cứng tử thi chỉ mới bắt đầu hình thành, vết tích đỏ sậm cho thấy cô gái này khi còn sống từng gặp phải ngược đãi và bị đánh đập tàn nhẫn. Có chút kỳ lạ chính là một nửa khuôn mặt của cô đã bị quần áo che mất.
Lục Tư Ngữ mang bao tay, cúi đầu nhìn. Tư thế của thi thể này thật sự rất ngay ngắn, quần áo trên người chỉnh tề, hai tay khép lại đặt trước ngực, nếu không phải kiến cùng côn trùng bên cạnh đang bò trên làn da tái nhợt của cô thì cô giống như chỉ đang nằm ngủ mà thôi.
Cổ của cô đã bị buộc chặt, mềm oặt nằm bên vỉa hè, như là một con thiên nga đã chết.
Có đôi khi sinh mệnh của con người rất ngoan cường, có thể xuất ra hàng trăm hàng nghìn loại khác nhau, nhưng cũng có lúc sinh mệnh con người lại vô cùng yếu ớt, một sự việc phát sinh tựa như đang đẩy ngã một quân cờ domino, sẽ sinh ra phản ứng liên hoàn.
Trước sáng nay, cô gái này có lẽ không hề nghĩ đến bản thân mình sẽ đột ngột chết đi trên đường phố Nam Thành vào rạng sáng như thế này.