Chuyện xảy ra lúc trưa ở Mạnh gia không những làm anh ta mất hết mặt mũi mà còn khiến Tần gia và Mạnh gia triệt để trở thành đối địch.
Dù Mạnh Húc không đính hôn thì anh ta cũng không có khả năng làm bạn với Mạnh Húc nữa.
"Cốc cốc..."
Trong lúc Tần Khuyết tức giận thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhè. nhẹ.
"Vào đi!" Tân Khuyết thu lại lửa giận, lạnh như băng mà nói.
Cửa phòng bị cẩn thận đẩy ra, Lưu Thiên Hào và Tô Thanh Y thấp thỏm lo âu đi tới.
"Tần... Tân thiếu!" Hai người lắp bắp mở miệng, khom mình chào hỏi.
Tân Khuyết lạnh nhạt liếc hai người một cái rồi xua tay nói: 'Lão Lưu, ông đi ra ngoài trước!"
"Vâng!"
Lưu Thiên Hào như được đại xá mà tranh thủ khom người lui ra rồi cẩn thận đóng cửa lại thay họ.
Sắc mặt Tô Thanh Y trắng bệch, mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp nội y, cô ta cúi gằm mặt xuống đất.
"Đi qua đây một chút đi." Tân Khuyết đứng dậy, giọng nói rất lạnh lùng.
Tô Thanh Y sợ muốn chết, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Tần Khuyết.
Cô ta chỉ có thể cố nén sợ hãi trong lòng mà bước từng bước đến trước mặt Tần Khuyết.
Bành!
Tô Thanh Y vừa tới gần thì Tân Khuyết đã đá một chân qua.
Tô Thanh Y lập tức bị đạp lăn xuống đất, dù trên người cực kỳ đau đớn nhưng cô ta cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ rơi từng giọt lệ, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Biết tại sao tôi đánh cô không?" Trên mặt Tân Khuyết tràn đầy sương lạnh, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Biết... Biết." Tô Thanh Y không ngừng khóc thút thít, run run rẩy rẩy xoay người quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở mà nói: "Tần thiếu, tôi biết sai rồi, về sau tôi nhất định cố gắng kiếm tiền, nhất định nghĩ cách bù lại tổn thất lần này, xin anh tha cho tôi..."
"Xem ra cô còn chưa biết." Tân Khuyết hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lại vào chỗ cũ.
Tô Thanh Y cực kỳ bối rối, vội vàng kiềm nước mắt mà vùi đầu nói: "Xin Tân thiếu chỉ rõ."
Tân Khuyết không lập tức giải đáp thắc mắc cho cô ta mà lại châm một điếu thuốc rồi hỏi: "Cô bị bọn Thẩm Khanh Nguyệt lừa mất mười triệu?"
Tô Thanh Y không biết rốt cuộc Tân Khuyết có ý gì, nhưng cũng không dám nói láo ở trước mặt anh ta nên chỉ chật vật gật đầu xác nhận.
"Vi sao không dám trực tiếp dạy cho cô ta một trận?" Tân Khuyết hít một hơi thuốc lá rồi phẫn nộ quát: "Bọn đàn em trong Trân Tu Các đều là trang trí sao? Bị người ta lừa mười triệu mà không dám thả một cái rắm, cô cũng xứng kiếm cơm dưới tay tôi?"
Tô Thanh Y hơi cứng lại, lập tức hiểu ý của Tần Khuyết.
Tần Khuyết đang chê cô ta không có can đảm, hoặc có thể nói là không có quyết đoán.
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Y vội vàng giải thích: "Lúc ấy có người của sở công thương, tôi sợ..."
"Cô sợ cái rắm!" Tần Khuyết thô bạo cắt ngang lời cô ta, giận dữ hét: "Hung hăng dạy cho tụi nó một trận, cũng chỉ đền thêm chút tiền mà thôi! Mười triệu đã bị tụi nó lừa rồi thì tôi còn để ý số tiền nhỏ nhặt kia sao?"
Tô Thanh Y im lặng không dám nói nữa.
" " Tân Khuyết lặng lẽ nhìn về phía Tô Thanh Y: “Nói cho tôi biết tiếp theo cô định làm gì?"
Tô Thanh Y cũng là người thông minh, lập tức ngẩng đầu, mặt đầy dữ tợn mà nói: "Tôi sẽ dạy cho Thẩm Khanh Nguyệt một trận ra trò, dù liều cái mạng này! Phật đốt một nén hương, người tranh trận hơn thua!”
"Rất tốt! Vậy mới là thủ hạ của Tần Khuyết này!" Tần Khuyết gật đầu, lại ra hiệu cô ta đứng lên và nói: “Cô muốn làm gì cứ yên tâm lớn mật mà làm, có Tân gia đứng sau lưng ủng hộ cô, cô có gì phải sợ?”
Tô Thanh Y cẩn thận đứng lên, nắm chặt năm đấm và nói: "Tôi sẽ không làm Tần thiếu mất mặt nữa!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!