Trung tâm phúc lợi thành phố Giang Bắc. Lúc này đang bận đến phát điên rồi. Một đám đông ồn ào đòi quyên góp.
Hơn nữa, số tiền còn lên tới hàng trăm triệu, thậm chí hơn một tỷ cũng không phải là hiếm.
Chỉ trong vòng nửa giờ, trung tâm đã nhận hơn mười tỷ tiền quyên góp .
Đối mặt với tình huống này, đừng nói đến những nhân viên bình thường mà ngay cả chủ nhiệm trung tâm phúc lợi là Phương Đồng cũng chưa từng nhìn thấy.
Nói không chừng, ở các trung tâm khác trên toàn quốc cũng chẳng có mấy người nhìn thấy việc này.
Trung tâm phúc lợi của bọn họ vốn hoạt động từ 9h sáng đến 5h chiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên phải tăng ca.
Dẫu vậy vẫn còn rất nhiều người đang chờ để quyên góp.
Cuối cùng, Phương Đồng phải đích thân ra mặt và khuyên mọi người ngày mai hãy quay lại, hơn nữa rất nhiều người cũng đã đói nên đám đông chen chúc trong trung tâm phúc lợi dần dần giải tán.
Trở lại văn phòng, Phương Đồng ngồi phịch xuống ghế, thở phào một hơi.
Làm việc liên tiếp mấy canh giờ, Phương Đồng gần như không dừng lại một giây phút nào, vậy nên bây giờ khá mệt mỏi.
Ông ấy không khỏi lắc đầu, cười khổ.
Đã từng thấy người ta xếp hàng để nhận tiền, chứ chưa bao giờ thấy người ta xếp hàng để quyên góp tiền.
Hơn nữa, còn là tiền dù không muốn nhận cũng phải nhận.
Thực sự không biết những người này ngày hôm nay bị làm sao. Đúng lúc Phương Đồng đang nghỉ ngơi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. “Mời vào!”
Ông ấy đáp lại, sau đó chậm rãi ngồi thẳng.
Cánh cửa mở ra, nhân viên Tiểu Triệu bước vào với vẻ mặt mệt mỏi.
“Chủ nhiệm, số tiền quyên góp nhận được ngày hôm này đã tính xong. Mời ngài xem qua.”
Tiểu Triệu vừa nói, vừa đưa tài liệu trong tay ra.
Phương Đồng cầm lấy văn kiện, mắt bỗng nhiên mở to.
Sợ mình nhìn nhầm, ông ấy chỉnh lại kính, cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa. Đọc mấy lần, Phương Đồng mới tin chắc mình đọc đúng.
“Số liệu này có chính xác không? Số liệu thống kê có sai không?”
Dù vậy, ông ấy vẫn không thể tin được mà xác nhận lại với Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu cười khổ, nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã kiểm tra mấy lần, xác nhận là thật”
“Trời ơi! Hơn 27 tỷ...”
Phương Đồng nghe vậy, không khỏi lớn tiếng kêu lên: “Số tiền này chẳng phải đã vượt qua thu nhập tài chính một năm của Giang Bắc chúng ta sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn nhiều hơn rất nhiều.”
Tiểu Triệu cười khổ nói: “Nhìn tình huống này, ngày mai hẳn là có hơn 10 tỷ được quyên góp. Con số cuối cùng có lẽ... vượt xa tưởng tượng của chúng ta!”
“Điên! Thật sự là điên rồi!" Phương Đồng tự lẩm bẩm, trong lòng khế run bần bật.
Đúng lúc này, điện thoại di động của ông ấy vang lên.
Thấy người gọi là Cao Minh, Phương Đồng nhanh chóng bắt máy và chào hỏi.
“Lão Phương, nghe nói ông phát tài rồi?”
Giọng cười của Cao Minh vang lên từ trong điện thoại.
“Đúng là vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất sợ hãi!” Phương Đồng cười khổ nói: “Chỗ tôi vừa thống kê xong số tiền quyên góp hôm nay, nói ra ông không tin được đâu, hơn 27 tỷ đấy...”
Cao Minh ở đầu dây bên kia cũng sửng sốt khi nghe thấy lời này.
Một lúc sau, Cao Minh mới tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Lão Phương, tôi biết ông là người như thế nào, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở, tiền quyên góp nhận
được một xu cũng không thể vào túi riêng, nếu không thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được ông đâu!”
nào dám! Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào số tiền khổng lồ
này đây!
Phương Đồng cười khổ, trong lòng lại run lên, vội vàng hỏi: “Cao tiên sinh, ông biết cái gì sao? Ông mau nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra đi.”
Cao Minh nghe vậy, liền im lặng.