Rẻ nhất cũng phải hàng trăm vạn!
Trong đó có không ít xe hàng ngàn vạn!
Chỉ vì tránh đường mà không quản xe trầy xước thế này sao? Tài xế bỗng có chút khó khăn quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ. Người này rốt cuộc là ai?
Chỉ một câu nói mà khiến những người này sợ hãi đến mức cố gắng hết sức. để tránh đường!
“Đi thôi nào!”
Lâm Vũ mỉm cười nhẹ và vẫy tay với tài xế.
“Ồ, được, đi thôi, đi thôi...
Người lái xe tỉnh táo lại, gật đầu liên tục và khởi động xe một cách cẩn thận. Khi đi qua lối đi chật hẹp, người hai bên đều lần lượt nhìn qua.
Đột nhiên, người lái xe có chút ảo giác.
Cảm giác như những người ngồi trên xe hai bên đang chú ý đến họ.
Cảm giác này khiến ông ấy vừa kiêu ngạo vừa sợ hãi.
Tất nhiên ông ấy biết những người này làm như vậy, không phải vì mình.
Mà vì người đang trong xe của ông ấy.
Nghĩ đến đây, tài xế lo lắng xin lỗi Lâm Vũ: “Vừa rồi... Thực xin lỗi, tôi... không biết cậu...”
“Ông không cần phải xin lỗi đâu, tôi hiểu mà.” Lâm Vũ ngắt lời.
Trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười nhẹ.
Thấy vậy, người lái xe liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Chẳng bao lâu, xe đã dừng trước Thẩm gia.
Lúc này, bên ngoài cửa Thẩm gia có một đám người đang quỳ gối.
Lâm Vũ liếc nhìn chợt nhận ra nhiều người.
Người có ấn tượng nhất với hắn đương nhiên là Cao Thừa Bỉnh rồi.
Tống gia bị diệt, người sợ hãi nhất chính là ông ta.
Ông ta đã làm cái gì, trong lòng tự biết rõ.
Ông ta vốn tưởng rằng Tống gia khổng lồ đứng vững trăm năm không ngã.
Chỉ cần dựa vào cây đại thụ này thì có thể thăng chức phát tài, ngày sau rộng mở.
Nhưng không ngờ Tống gia hùng mạnh như vậy lại có thể dễ dàng sụp đổ.
Chỉ trong vài ngày, đã bị lụi bại hoàn toàn, những người Tống gia ngày thường không thể tiếp cận thì bây giờ đều bị đi tù.
Ngay cả Tống gia đã như vậy, thì bản thân ông ta còn có kết cục tốt đẹp sao?
Nỗi sợ hãi to lớn liên tục ập đến, khiến Cao Thừa Bỉnh gần như không thể quỳ xuống đàng hoàng.
Chỉ khi đặt hai tay xuống đất, ông ta mới có thể ổn định được cơ thể.
Nếu sớm biết ngày hôm nay, hà cớ gì phải tính toán quá nhiều?
Nhìn những người đang sợ hãi quỳ ở đó, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu.
Đúng lúc hắn cầm điện thoại lên để trả tiền, thì tài xế đã nhanh chóng chặn lại,
nở nụ cười nói: “Người anh em, được cậu ngồi trên xe, đó chính là vinh dự của tôi, không cần trả tiền...”
“Ông quá lời rồi.”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Tôi ngồi xe của ông, ông thu tiền tôi. Đây chính là chuyện đương nhiên, không có vinh dự hay không vinh dự gì cả.”
Nói xong, Lâm Vũ đẩy tay tài xế ra, vui vẻ trả tiền.
Sau đó, hắn mở cửa xe bước ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Vũ xuống xe, những người quỳ dưới đất đều ngẩng đầu lên. Nhìn thấy những người này, tài xế trợn tròn mắt, trong lòng run lên bần bật. Mặc dù ông ấy không biết tất cả bọn họ nhưng cũng biết một vài người.
Trong mắt ông ấy, mấy người đó đã là những đại nhân vật đứng đầu kim tự tháp ở Giang Bắc!
Nhưng bây giờ lại quỳ bất động ở đây!
Đúng lúc tài xế đang kinh ngạc, Lâm Vũ cũng liếc nhìn đám người.
Trong mắt ông ấy, mấy người đó đã là những đại nhân vật đứng đầu kim tự tháp ở Giang Bắc!
Nhưng bây giờ lại quỳ bất động ở đây! Đúng lúc tài xế đang kinh ngạc, Lâm Vũ cũng liếc nhìn đám người.
Đối mặt với ánh mắt của Lâm Vũ, trong lòng đám người càng run lên, sau đó lặng lẽ cúi đầu, toàn thân run rẩy không thể khống chế, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Khi người lái xe thấy cảnh này, trong lòng vô cùng chấn động. Những đại nhân vật này bị dọa sợ chỉ bằng một cái nhìn thôi sao? Chúa ơi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!