“Sở dĩ ông ta đem miếng ngọc Âm Dương này ra là để đợi người có miếng ngọc Âm Dương còn lại đến."
Lâm Vũ liếc nhìn Trần Dao, cười nói: “Nhưng kỹ năng diễn xuất của hai người quá tốt nên ông ta thực sự cho rằng hai người chỉ là người nhà quê. Cộng thêm lúc đó xảy ra chuyện của bạn tôi nên ông ta cũng mất cảnh giác! Bằng không, lúc. hai người mang ngọc Âm Dương rời đi, ông ta nhất định sẽ phái người theo dõi.”
Khi biết được tác dụng quan trọng của ngọc Âm Dương, hắn đã nhìn thấu ý đồ của Lương Trung Nguyên.
Phải nói rằng ông ta rất xảo quyệt.
Có lẽ ông ta xây dựng lên chợ Quỷ Sương này chỉ để tìm miếng ngọc Âm Dương còn lại.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.
Ông ta tính đi tính lại nhưng không ngờ lại bị Trần Học Hải tính kế.
Vậy nên đúng là người tính vẫn không bằng trời tính!
“Hóa ra là như vậy!”
Lâm Vũ vừa dứt lời, Trần Học Hải chợt tỉnh ngộ: “Trước kia tôi còn thấy khó hiểu. Nếu như ông ta không biết gì về ngọc Âm Dương thì tại sao lúc tôi muốn lấy nó, lại tỏ ra không mấy nguyện ý như vậy! Nhưng nếu biết, tại sao ông ta lại dùng
nó để trao đổi! Hóa ra ông ta vẫn đang đợi, thật là xảo quyệt mà.”
Lâm Vũ cười lớn: “Dù ông ta có xảo quyệt đến đâu, chẳng phải ngọc vẫn rơi vào tay ông đó sao?”
“Cậu đừng nói như vậy, tôi thật sự không có bản lĩnh đó.”
Trần Học Hải liên tục xua tay: “Tôi bây giờ cũng hiểu được, bản thân có thể lấy được miếng ngọc Âm Dương này, xem như mèo mù vớ được cá rán.”
Nghe vậy, Trần Dao liền không vui.
“Rõ ràng là ông dựa vào bản lĩnh của mình mà.” Trần Dao khịt mũi.
“Cháu gái ngốc nghếch! Con không biết sự tình nguy hiểm như thế nào đâu!”
Trần Học Hải lắc đầu thở dài, ngước mắt nhìn Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, nhỏ giọng nói: “Nếu như không phải Lương Trung Nguyên kiêng dè hai cậu, có lẽ bây giờ ông ta đã cướp lại ngọc Âm Dương rồi, hơn nữa nói không chừng chúng tôi cũng chẳng thể nào bảo toàn được tính mạng.”
Lúc đầu ông ta thực sự không hiểu.
Giống như Trần Dao, ông ta cũng thầm vui mừng vì kế hoạch hoàn hảo của mình.
Nhưng khi nghe Lâm Vũ nói, ông ta liền hiểu ra hết thảy.
Bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Nào có khoa trương như vậy.”
Trần Dao lẩm bẩm, không hề quan tâm.
Rõ ràng bọn họ đã bị hai người này bắt giữ mà.