Ngày hôm sau, Thẩm Khanh Nguyệt đi vào văn phòng như thường ngày. Cô còn chưa kịp mở máy tính thì giám đốc tài chính đã vội vã đẩy cửa ra, đầy hốt hoảng mà kêu lên: "Thẩm tổng, xảy ra chuyện lớn rồi! Chúng ta... Chúng ta..."
"Đừng hoảng hốt, hít thở sâu vào rồi từ từ nói." Thẩm Khanh Nguyệt cười khế với cô ấy, trong lòng hết sức bình tĩnh.
Từ khi trải qua chuyện lần trước, cô cũng trưởng thành rất nhiều.
Hiện tại mặc dù cô còn chưa đến mức trời sụp xuống trước mặt không đổi sắc, nhưng việc của công ty cơ bản sẽ không làm cô bối
Bởi vì cô biết dù xảy ra vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Giám đốc tài chính há hốc miệng, dùng sức hít vào mấy hơi mới miễn cưỡng ổn định tâm tình, hoảng loạn nói: "Nửa giờ trước toàn bộ tài chính của công ty chúng ta bị ngân hàng đóng băng rồi!"
'Thẩm Khanh Nguyệt hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói: "Chỉ vậy thôi sao?"
Nếu là trước kia thì cô nhất định cũng bối rối như giám đốc tài chính.
Nhưng bây giờ cô không thế nữa.
Chỉ cần họ không phạm pháp thì mặc kệ ngân hàng đóng băng tài chính vì nguyên nhân gì cũng không phải chuyện lớn!
Chỉ cần một câu của người đàn ông kia thì tài chính sẽ lập tức được rã băng.
Nhìn Thẩm Khanh Nguyệt không chút dao động, giám đốc tài chính lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô nửa ngày rồi hỏi dò: "Thẩm tổng, có phải cô... Không nghe rõ tôi nói gì không?”
"Nghe rõ, là tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng." Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng rồi hỏi: "Phía ngân hàng có nói vì nguyên nhân gì không?”
"Nói, nhưng cứ như đánh rắm ấy!" Giám đốc tài chính tức giận nói: "Họ nói tài khoản và tài chính công ty của chúng ta tồn tại nguy cơ nghiêm trọng, nhưng tôi
hỏi là gì thì họ lại ngậm miệng không đề cập tới."
Sau khi phẫn nộ, giám đốc tài chính lại đầy bội phục nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.
Cô ấy cứ nghĩ Thẩm Khanh Nguyệt nghe thấy tin tức này sẽ rất bối rối.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
Thẩm Khanh Nguyệt quá trấn định, trấn định đến mức khó hiểu.
Chuyện lớn như vậy mà cô còn có thể trấn định như thế sao?
"Xem ra có người đang âm thầm đối phó chúng ta." Trong mắt Thẩm Khanh Nguyệt hiện ra sự hiểu rõ, nhưng lại không lo lắng mà còn an ủi giám đốc tài chính: “Không phải chuyện lớn gì, yên tâm đi, rất nhanh sẽ được giải quyết."
Cái này còn không phải chuyện lớn?
Chẳng lẽ chờ đến khi công ty đóng cửa mới là chuyện lớn?
"Thẩm tổng, hay cô đích thân đến ngân hàng một chuyến đi!" Thẩm Khanh Nguyệt không vội, giám đốc tài chính lại sốt ruột đến xoay lòng vòng: “Hiện tại chúng ta không thể dùng một đồng nào, không bao lâu nữa công ty sẽ sụp đổ."
"Không có việc gì.' Thẩm Khanh Nguyệt an ủi giám đốc tài chính một câu rồi đảo mắt một vòng, cười khanh khách nói: "Cô không cần để ý đến chuyện này, cô