Tại cửa phủ quân chủ.
Một chiếc xe màu đen lái tới.
Xe còn chưa dừng hẳn, Sở Nam Phong đã mở cửa xe bước xuống. Đang định tiến vào trong, Sở Nam Phong lại chợt dừng bước. “Suýt nữa thì quên mất đây là phủ đệ của hỗn thế ma vương kia.”
Trong lòng Sở Nam Phong giật nảy, vội vàng cất cao giọng: “Thưa Ninh quân chủ, thống lĩnh tả quân Bắc Cảnh Lang Quân nhận lệnh tới báo cáo!”
Cho dù là nhận lệnh tới báo cáo, ông ta cũng không dám xông bừa vào trong phủ đệ của Ninh Loạn.
Không phải ông ta sợ bị Ninh Loạn giết.
Chỉ lo chọc cho Ninh Loạn không vui, hắn ta sẽ gây phiền phức cho mình! “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, mau vào đi!”
Một giọng nói điềm đạm từ trong phủ vang ra.
Sở Nam Phong rùng mình một cái, vẻ mặt kích động.
Đây là....
Giọng của Mục Bắc Vương!
Ngài ấy vậy mà lại ở chỗ của Ninh Loạn?
Chả trách mà ông ta lại nhận được lệnh tới nơi này báo cáo.
Sở Nam Phong sau khi vui mừng, liền vội vàng cúi người nhanh chóng tiến vào.
Sở Nam Phong bước vào trong sân vườn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một dáng người kiều diễm.
Khuôn mặt thật quen thuộc! Đây là...
Sở Nam Phong đột nhiên ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước. mặt, thậm chí quên mất sự tồn tại của Lâm Vũ và Ninh Loạn ở bên cạnh.
Ông ta nhìn Phượng Mị Nương, Phượng Mị Nương cũng đang nhìn ông ta. Bất tri bất giác, hai người đều rơi lệ.
“Tuyết Vũ!”
“Cha!”
Hai người gần như là đồng thanh, lại đồng thời chạy về phía đối phương, vội vàng ôm lấy nhau, khóc không thành tiếng.
Sở Nam Phong bây giờ cuối cùng cũng hiểu mục đích Lâm Vũ gọi ông ta tới đây báo cáo rồi.
Đây..đây là niềm vui bất ngờ mà Lâm Vũ chuẩn bị cho ông ta!
“Hai cha con ông cứ từ từ tâm sự, chúng tôi không làm phiền nữa.”
Nghe thấy tiếng khóc của hai cha con, Lâm Vũ khẽ cười, nói: “Từ sau khi về Giang Bắc, hình như tôi trở nên mềm lòng đi nhiều rồi, thật sự không nhìn được những cảnh tượng như này...”
Nói xong, Lâm Vũ lôi cái tên Ninh Loạn đang hóng hớt kia rời đi.
Mãi tới lúc này, Sở Nam Phong mới lấy lại tinh thần, vội vàng buông con gái ra, nước mắt vòng quanh, nói: “Thuộc hạ cảm tạ Mục Bắc Vương! Xin hãy nhận của cha con thuộc hạ một lạy!”
Nói xong, Sở Nam Phong kéo tay con gái quỳ lạy trên đất.
Lâm Vũ quay đầu, một cơn gió nhẹ lướt qua.
Đầu gối hai cha con còn chưa chạm đất đã được dìu đứng dậy.
“Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Ninh Loạn! Là anh ta vô tình tìm được con gái ông đấy!”
Khuôn mặt Lâm Vũ mang ý cười, nói đùa: “Tôi thấy hai người họ cũng khá hợp đấy, ông có thể thử tác hợp xem, nếu ông thành cha vợ của Ninh Loạn, thì để xem sau này anh ta còn dám gây phiền phức cho ông không.”