Cho dù là người của tám đại gia tộc võ cổ truyền thì cũng không ai dám nói ra câu san bằng Khương gia.
Nội tình của gia tộc võ cổ truyền được truyền thừa hàng trăm nghìn năm, hắn sao có thể tưởng tượng được?
“Haha...” Qua một lúc lâu, Khương Dục lại cười lớn. Lần này cười càng khoa trương hơn.
Giống như vừa nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất thế gian vậy.
“Lão Đao, ông nghe thấy không?”
Khương Dục cười ngất ngưởng, nghiêng đầu nhìn lão Đao đang đứng cung kính một bên: “Anh ta nói muốn san bằng Khương gia chúng ta!”
“Thưa thiếu gia, lão nô nghe rõ.”
Lão Đao tỏ vẻ khiêm tốn, khẽ liếc mắt nhìn Lâm Vũ: “Trên đời này còn chưa có ai có thể san bằng Khương gia!” Lời của lão Đao trầm ổn, đầy khí phách.
Trên khuôn mặt già nua, mang theo sự tự tin và kiêu ngạo.
Khương Dục quay đầu lại nhìn Lâm Vũ, phì cười nói: “Anh nghe rõ lời ông ấy nói chưa?”
“Nghe thấy rồi, nhưng có thể bỏ ngoài tai.” Lâm Vũ khẽ gật đầu. “Có cá tính, tôi thích đấy!”
Khương Dục vỗ tay cười lớn: “Nói thật, giết anh thì tôi cảm thấy có chút tiếc! Hay là như này đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch.”
“Nói xem.”
Lâm Vũ bỗng nhiên nổi lên hứng thú, tư thế ngồi cũng không còn tùy ý nữa.
“Làm việc cho tôi.”
Khương Dục thu lại nụ cười, khôi phục vẻ nghiêm túc: “Chỉ cần anh đồng ý, từ giờ trở đi, không ai dám ra tay với người bên cạnh anh nữa, đời này của anh, sẽ có được vinh hoa phú quý vô cùng vô tận! Tiền tài, quyền thế, mỹ nhân muốn gì có nấy! Bao gồm cô ta!”
Nói xong, Khương Dục chỉ vào Phượng Mị Nương.
Nhìn thấy Khương Dục muốn đem mình làm quà tặng cho người ta, vẻ mặt Phượng Mị Nương bỗng chốc hoảng hốt.
Vừa hoảng hốt, vừa cười khổ. Trong mắt người khác, cô ta có lẽ là nữ thần cao không thể với tới.
Nhưng trong mắt những người quyền quý thật sự, cô ta chẳng qua chỉ là một món quà bất cứ lúc nào cũng có thể đem tặng cho người khác.
Quả nhiên vẫn bị Lâm Vũ nói trúng rồi, cô ta thật sự chỉ là một món quà.
Chỉ là, trước kia là Lâm Vũ muốn dùng cô làm món quà để tặng cho Khương Dục.
Mà bây giờ là ngược lại.
Lâm Vũ nghiêng đầu nhìn Phượng Mị Nương, tán thưởng nói: “Cô ta quả thực không tồi!”
“Vậy, anh đồng ý phải không?” Trên mặt Khương Dục lại nở nụ cười, nhìn thẳng vào Lâm Vũ.
“Cô ta, tôi đương nhiên sẽ lấy đi, tôi chính là vì cô ta nên mới tới đây tìm anht”
Lâm Vũ cười thành tiếng, nhưng lại bất chợt chuyển về chủ đề cũ: “Nhưng mà, mạng của anh, tôi cũng nhất định phải lấy!”
Muốn tra được tung tích của Khương Dục không hề khó.
Nhưng mà, sau khi hắn biết được chuyện của Phượng Mị Nương thì hắn liền đổi ý.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nếu như không phải là vì muốn gặp được Phượng Mị Nương, hắn sẽ không đi một vòng lớn như thế mà tìm tới Khương Dục.
“Anh chắc chứ?”
Trong mắt Khương Dục lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng như hạ xuống mấy độ.
“Đương nhiên!” Lâm Vũ gật đầu cười.
“Không biết điều!”
Khương Dục hừ lạnh: “Anh có biết, hậu quả của việc từ chối tôi là gì không?” “Nói xem.”
“Lão Đao, nói cho anh ta biết đi!” Khương Dục ra lệnh.
“Lão nô sẽ giết cả nhà hắn, bao gồm cả Thẩm gia.” Lão Đao lên tiếng, lời nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa ý muốn giết chóc.
Khương Dục hài lòng gật đầu, lại hỏi Lâm Vũ: “Bây giờ, anh còn muốn từ chối không?”
“Đương nhiên là từ chối.” Lâm Vũ không chút chần chừ đáp.
“Được lắm!” Khương Dục nghiến răng đáp: “Nếu đã như vậy thì chẳng còn gì để thương lượng nữa! Lão Đao, tiễn anh ta lên đường đi!”
Nói xong, Khương Dục không muốn nhìn Lâm Vũ thêm một lần nào nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!