Hồ ly ôm tám cái đuôi của mình, cuộn thành một đoàn, đưa lưng về phía thư sinh, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh nức nở đáng thương.
Càng chết người hơn nữa là hắn dùng hình người làm cái động tác này.
Thư sinh bất đắc dĩ: “Ta chỉ vỗ nhè nhẹ vài cái, thương tâm đến như vậy hay sao?”
“A Sinh không đau lòng ta……”
Đầu ngón tay thư sinh vuốt ve đuôi hồ ly:” Cắt móng tay cho ngươi không cẩn thận cắt vào một chút ta còn hận không thể chịu đau thay ngươi, sao lại không đau lòng ngươi đây?”
Hồ ly dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Thật không?” Hắn xoay người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào thư sinh.
Thư sinh cúi người hôn hôn trán hắn, nói: “Thật, nhưng mà sau này ngươi ít khiến ta đau lòng một chút đi, ta không chịu nổi.” Loại đau đớn như gõ vào tim này thật sự giảm thọ.
“Được ~” hồ ly quyến luyến cọ cọ mặt vào cằm hắn.