Tiểu Hồng chạy trốn trong rừng mấy ngày mới dám vào thành, lập tức chạy đến chỗ Hồ Ly. Quan sát thấy hai bên trái phải không có ai, liền dùng móng vuốt gãi gãi cửa sổ.
Một lát sau cửa hé ra khe nhỏ lộ ra cái đầu Hồ ly xù xù.
“Làm gì đó?”
“Tiểu thiếu gia, gần đây trong thành có một vị đại năng rất lợi hại ngươi cần phải cẩn thận một chút!”
“Có phải là một hòa thượng?”
“Sao tiểu thiếu gia biết?”
Hồ ly do dự một lát cuối cùng vẫn mở hoàn toàn cửa sổ, lộ ra toàn bộ thân thể.
“A!” Tiểu Hồng hít ngược một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy lông trên người Hồ ly đều bị cạo hết, chỉ có bốn móng vuốt, cái đuôi với cái đầu là còn có lông!
Hồ ly thở dài xoay người: “Ta đã lĩnh giáo sự lợi hại của y rồi!”
Tiểu Hồng lại nhìn nhìn, phát hiện sau lưng nó có một khối chước ngân, phía trên vẫn nhìn thấy văn tự rõ ràng—— yêu nghiệt!
Thế mà lại rất trực tiếp.