Bên cạnh hồ hoa sen đang nở rộ, có một con hồ ly lông trắng đang ngồi.
Nhìn từ phía sau như một quả cầu tuyết tròn xoe.
Nó cãi nhau với Thư sinh, giờ đang nhìn ánh trăng nghèo thở dài.
“A Sinh sẽ tìm đến ta? Nhỡ đâu hắn tìm không thấy ta làm sao đây? Nếu không ta tự mình về đi!” Nó nghĩ thầm, “Chờ lại qua một lát ta liền trở về đi.”
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, hồ ly vừa định quay đầu lại đã bị người ôm lên.
Thư sinh thở gấp đến lợi hại, hiển nhiên là một đường chạy tới.
Hắn ôm hồ ly thật chặt: “Ngươi nha, tính tình càng lúc càng lớn. Ta thích nhất dáng vẻ vốn có của ngươi cho nên không cần thay đổi.”
Không cần vì hắn mà thay đổi.