Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chỉ là quá vài giây mà bọn họ y nguyên không nghe được tiếng bạt tai, ngược lại là vang lên thanh âm của Hạ Thiên:

– Oa, cảnh sát tỷ tỷ, thân thủ của tỷ không tệ nha, còn có tay của tỷ cũng thật là xinh xắn, đến để ta xem tướng tay cho nào… Ồ, cảnh sát tỷ tỷ, đường tình yêu của tỷ có chút quanh co…

Chúng nhân không biết nói gì, chỉ thấy bàn tay xinh xắn của nữ cảnh kia đã nằm trong lòng bàn tay Hạ Thiên, mà dáng dấp của Hạ Thiên chính là đang xem tướng tay cho nàng, đến nỗi làm thế nào mà Hạ Thiên có thể làm như vậy thì bọn họ căn bản là không thấy rõ.

Khuôn mặt của lãnh diễm nữ cảnh kia đã đỏ bừng, ánh mắt xinh đẹp tóe lửa, nàng dùng sức muốn rút tay về nhưng lại kinh ngạc phát hiện, tay của nàng giống như đột nhiên trong khoảng thời gian này đã không còn chút sức lực nào cả.

Trong cơn tức giận, nữ cảnh liền nhấc chân trái, dùng đầu gối huých thẳng Hạ Thiên, mà mục tiêu chính là bộ vị yếu ớt nhất của nam nhân.

Lúc này Hạ Thiên lại hướng nàng khẽ cười hì hì, một cỗ lực đạo to lớn truyền từ cổ tay đến, đem cả người nàng kéo ngả về phía trước, không tự chủ được bổ nhào hướng trên người của hắn, cũng đồng thời trong lúc này, Hạ Thiên nhanh chóng vươn ra cánh tay phải ôm chắc chiếc chân dài thon đẹp kinh người của nàng, sau đó nhè nhẹ kéo một cái, cứ như vậy, toàn bộ thân thể đầy đặn mềm mại của nữ cảnh kia liền áp sát lên thân Hạ Thiên, mà chiếc chân ngọc xinh đẹp của nàng lại rất khó tưởng tượng đã gác lên eo của Hạ Thiên, tư thế như vậy quả thật chính là vô cùng thân mật, vừa nhìn thì chính là một cặp tình nhân đang trong triền miên.

Vương Kiệt nhìn đến trợn mắt há mồm, lại vô cùng hâm mộ:

– Đại ca thật là có phúc!

Tròng mắt của hai nam cảnh sát kia cũng thiếu chút nữa rớt ra, tên này liền ngay cả Lãnh mỹ nhân cũng dám phi lễ?

– Lưu manh chết tiệt, mau thả ta ra!

Nữ cảnh sau khi lúng túng đó là càng tức giận dị thường, chỉ là nàng cũng không biết tên lưu manh đáng chết này đã dùng biện pháp gì khiến cho nàng không có một chút biện pháp phản kháng.

– Cảnh sát tỷ tỷ, đừng tức giận, ta thả tỷ ra là được chứ gì.

Hạ Thiên khẽ cười hì hì, rất nhanh liền buông lỏng nữ cảnh ra.

Nữ cảnh nhanh như gió lui về phía sau, bỗng nhiên đưa tay vươn xuống giữa eo, sau một giây, Hạ Thiên liền nhìn thấy một cái nòng súng đen thui đang đối chuẩn vào mình, mà bốn phía càng là vang lên những tiếng hoảng sợ.

– Lưu manh đáng chết, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống cho ta!

Nữ cảnh khuôn mặt đỏ bừng, hai mươi mấy năm qua, nàng từ trước đến nay đều không có bị ai làm cho tức giận như hôm nay, tên lưu manh đáng chết này không chỉ đùa giỡn nàng, lại còn dám động thủ phi lễ nàng, làm sao có thể có cái lý như vậy!

– Cảnh sát tỷ tỷ, ta chỉ là muốn tỷ làm lão bà của ta mà thôi, tỷ làm gì tức giận như vậy?

Đột nhiên bị một cây súng chỉ vào đầu, Hạ Thiên ngược lại không có sợ hãi, chỉ là cảm thấy rất vô tội, hắn cũng không làm cái gì, vì cái gì mà tỷ tỷ cảnh sát xinh đẹp này lại muốn nổ súng bắn hắn?

– Ta bảo ngươi ngồi xổm xuống!

Nữ cảnh hướng Hạ Thiên quát lên:

– Có tin hay không ta một súng bắt nát đầu ngươi?

– A… Đội trưởng, đừng xung động… Đừng xung động!

Một nam cảnh sát sau lưng cuối cùng cũng có phản ứng:

– Không thể nổ súng được, nếu không sự tình sẽ rất lớn đó!

Trong khi cảnh sát bắt tội phạm mà đánh hiềm phạm mấy cái, thông thường thì cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi liên quan đến nổ súng thì vấn đề sẽ biến thành rất nghiêm trọng, càng huống hồ tên gia hỏa trước mắt này nhiều nhất cũng chỉ tính là phi lễ nữ cảnh sát, không tính được là cái gì tội lớn tày trời, làm sao cũng không thể đến tình trạng phải nổ súng.

– Đúng vậy, đội trưởng, chúng ta là nhận được có người báo cảnh sát, nói ở nơi này có người đánh lộn sắp xảy ra nhân mạng, chúng ta trước hãy xử lý vụ án này đi!

Một nam cảnh sát khác cũng vội vàng nói.

Cũng không đợi nữ cảnh sát trả lời, nam cảnh sát này liền vội vàng kêu lên:

– Vừa nãy ai báo cảnh sát, nói nơi này có người đánh lộn?

– Cảnh quan, là ta báo cảnh sát.

Nữ phục vụ viên của quán ăn có chút bất an đi tới:

– Vừa nãy bọn họ đánh lộn, có người đã được đưa đi bệnh viện, này… Trên đất còn nằm một người kia kìa!

– À, là ai đánh?

Nam cảnh sát liền vội vàng hỏi.

– Cái đó… Chính là… Chính là hắn.

Nữ phục vụ viên chần chừ một chút, sau đó chỉ vào Hạ Thiên còn đang bị súng chỉ vào đầu.

– Lại là ngươi?

Cảnh sát kia sững sờ, tên này còn đúng không phải là người tốt nha!

– Vừa nãy là ngươi ở nơi này đánh lộn?

Nữ cảnh lành lạnh nhìn vào Hạ Thiên, tâm lý rất sảng khoái, thật tốt nha, để xem tên lưu manh nhà ngươi còn có thể chạy đi đâu!

– Đúng vậy.

Hạ Thiên rất thành thật thừa nhận.

– Rất tốt, cùng ta về cục cảnh sát!

Nữ cảnh hướng cảnh sát bên cạnh tỏ ý:

– Đem hắn còng lại!

Nam cảnh sát kia cũng không chút do dự liền nhanh chóng lấy ra một bộ còng tay đi tới chỗ Hạ Thiên, ngược lại Hạ Thiên cũng không phản kháng, mặc cho hắn còng lại, trong lòng lại có chút không cho là đúng, nếu không phải thấy cảnh sát tỷ tỷ tức giận như vậy thì hắn mới sẽ không để cho bọn họ còng lại.

Nhìn thấy Hạ Thiên ngoan ngoãn bị còng lại, nữ cảnh cuối cùng cũng thu súng, mà mọi người vây xem nói chung cũng thở dài một hơi.

– Ta dẫn hắn về cục trước, hai người ở lại đây cho mỗi cá nhân làm một phần ghi chép!

Nữ cảnh phân phó cấp dưới một câu, sau đó liền nắm chặt cánh tay của Hạ Thiên đẩy về phía trước:

– Đi!

*** *** ***

Cục công an thành phố Giang hải, đại đội hình cảnh chi đội thứ sáu.

Phòng thẩm vấn.

Lãnh diễm nữ cảnh thờ ơ ngồi đối diện với Hạ Thiên, rất lâu không mở miệng, không lâu trước đó, cấp dưới của nàng đã gọi điện thoại đem cơ bản tình hình báo cáo cho nàng, mà nàng cũng mới biết được, đêm nay tên gia hỏa trước mắt này đã chọc vào một thế lực rất lớn.

Vốn là ẩu đả bình thường cũng không đáng để hình cảnh ra mặt, càng không cần đến đích thân đại đội trưởng đại đội hình cảnh như nàng tự thân xuất mã, chỉ là người báo án nói có khả năng sẽ xảy ra nhân mạng, sự tình nghiêm trọng, hơn nữa lúc đó vị trí nàng cũng ở cách đại học Giang Hải rất gần, liền tự mình đi tới, nào biết vừa mới tới nới, nàng còn chưa kịp xử lý việc chính thì đã bị tên tiểu lưu manh này phi lễ, trong lúc phẫn nộ nàng thiếu chút nữa đã dùng súng mở vài cái lỗ trên đầu tên này, làm sao nàng cũng không nghĩ ra, tên gia hỏa này lại có thể “Sắc đảm bao thiên” đến như vậy, ngay cả nàng cũng dám phi lễ!

Nhưng hiện tại nàng lại phát hiện, nếu so sánh những việc mà tên gia hỏa này đã làm trước đó thì việc phi lễ nàng cũng chỉ tính là chuyện nhỏ, nàng làm sao cũng không đoán được, tên này lại dám đánh cho Tô Tử Cường phải vào bệnh viện, mà căn cứ tin tức từ bệnh viện bên kia thì Tô Tử Cường hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, tuy Tô Tử Cường chỉ là sinh viên của đại học Giang Hải, nhưng hắn chính là con cháu trực hệ của Tô gia, Tô Tử Cường xảy ra chuyện như vậy, khẳng định Tô gia sẽ nhúng tay vào.

– Lưu manh đáng chết, quả này ngươi nhất định phải chết!

Trong lòng nữ cảnh có nhiều thêm mấy phần hứng thú khi nhìn thấy người gặp họa, cho dù nàng không truy cứu việc lưu manh phi lễ với nàng, thì Tô gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, tên lưu manh này không vào tù ở tám đến mười năm thì cũng đừng có nghĩ ra được.

Đương nhiên, một khi vào đến trong tù thì tên gia hỏa này có thể sống được bao lâu nữa cũng rất khó nói, có lẽ đời này của hắn cũng coi như xong.

– Tiểu Dương, chuẩn bị ghi chép.

Nghĩ đến tiểu lưu manh sắp xong đời, nữ cảnh dường như cũng đối với Hạ Thiên không còn thống hận như trước, mà tâm lý của nàng hiện tại cũng bình tĩnh rất nhiều.

– Vâng, đội trưởng.

Nam cảnh sát ngồi ở bên cạnh chuẩn bị làm ghi chép đáp một tiếng.

– Họ tên!

– Cảnh sát tỷ tỷ, ta tên là Hạ Thiên, Hạ trong Hạ Thương Chu, Thiên trong Thiên Địa.

Hạ Thiên cười hì hì trả lời:

– Cảnh sát tỷ tỷ, tỷ tên là gì?

– Im miệng, là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta!

Nữ cảnh có chút nổi cáu:

– Họ tên!

– Ơ… Cảnh sát tỷ tỷ, ta không phải vừa nói rồi sao, ta tên là Hạ Thiên, Hạ trong Hạ Thiên, Thiên trong Hạ Thiên….

Hạ Thiên có chút mơ hồ.

– Ngươi có thể không nói nhảm nhiều như vậy được không?

Nữ cảnh lại muốn nổi giận.

Lo sợ Hạ Thiên lại muốn dài dòng lý luận, nữ cảnh lập tức hỏi tiếp:

– Giới tính!

– Cảnh sát tỷ tỷ, ta đương nhiên là nam nhân, không thì làm sao ta có thể lấy tỷ làm lão bà được chứ!

Hạ Thiên cười hì hì nhìn vào nữ cảnh xinh đẹp:

– Đúng rồi, cảnh sát tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa trả lời ta, nguyện ý hay không làm lão bà của ta!

– Im miệng!

Nữ cảnh cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng vì tức giận mà đỏ bừng, lại hiển ra càng thêm mỹ lệ, bộ ngực phập phồng không ngừng, càng tôn thêm sự bão mãn và cao ngất của cái bộ vị kia, trong nhất thời, ánh mắt của Hạ Thiên càng ngày càng nóng lên.

– Đội trưởng, những cái này… Những cái này đều phải ghi lại sao?

Tiểu Dương cẩn thận hỏi.

– Cậu nói đi?

Nữ cảnh quay đầu hung hăng trừng mắt với Tiểu Dương một cái.

Tiểu Dương co đầu rụt cổ có chút sợ sệt, không dám tiếp tục hỏi.

– Hạ Thiên, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, không thì ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy!

Nữ cảnh hung hăng trừng Hạ Thiên:

– Ta hỏi cái gì thì ngươi đáp cái đó, không nên tiếp tục nói nhảm với ta!

Hạ Thiên ngậm miệng, một lời không nói.

– Địa chỉ nhà!

-….

– Địa chỉ nhà!

-….

– Ngươi câm à?

Nữ cảnh bỗng nhiên đứng lên vỗ bàn một cái, gây áp lực cho Hạ Thiên bằng cách từ trên cao nhìn xuống.

– Cái đó… Cảnh sát tỷ tỷ, tỷ vừa mới bắt ta ngậm miệng mà.

Hạ Thiên bộ dạng rất vô tội, tròng mắt lại sáng rực dán vào bộ ngực kiêu ngạo kia của nữ cảnh, cái tư thế hiện tại của nàng làm cho bộ ngực càng hiển thêm cao vút, khiến cho hắn có xung động muốn vươn tay ra để thử độ đàn hồi.

– Ngươi!

Nữ cảnh thở gấp:

– Ngươi muốn dùng mánh khóe phải không?

– Cảnh sát tỷ tỷ, trước nay ta không dùng mánh khóe, những thủ đoạn khoa chân múa tay đó đều chẳng có gì dùng.

Hạ Thiên lắc lắc đầu.

Nữ cảnh giận đến cả người phát run:

– Được, ngươi không muốn nói chứ gì? Vậy ngươi cứ ở chỗ này chầm chậm suy nghĩ tiếp đi!

Nói xong lời này, nữ cảnh liền nổi giận đùng đùng mở cửa đi ra.

Cảnh sát làm ghi chép gọi là Tiểu Dương kia cũng đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, Hạ Thiên liền vội vàng chặn hắn lại hỏi thăm:

– Này, đại ca cảnh sát, từ từ hãng đi.

– Có việc gì?

Tiểu Dương nhìn Hạ Thiên một chút, kỳ thực hắn có điểm bội phục tên tiểu tử này, lại dám đứng trước mặt hỏi Lãnh mỹ nhân có nguyện ý hay không làm lão bà của hắn, loại dũng khí này hắn tuyệt đối là không có.

– Đại ca cảnh sát, anh có thể hay không nói cho ta, cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp kia tên là gì vậy?

Hạ Thiên cười hì hì hỏi.

– Ngươi sẽ không thật muốn theo đuổi nàng đấy chứ?

Tiểu Dương nhịn không nổi hỏi.

– Đương nhiên là thật, ta nhất định phải để cho cảnh sát tỷ tỷ làm lão bà của ta.

Hạ Thiên đàng hoàng nói.

– Ta nói ngươi nên quên cái ý đó đi, đều sắp ngồi tù mà còn muốn cưa cảnh hoa!

Tiểu Dương cười giễu một tiếng, lắc đầu đi ra ngoài.

Hạ Thiên có chút buồn bực, hỏi lâu như vậy mà lại không thể nào biết tên của cảnh sát tỷ tỷ, thật là quá thất bại.

– Thôi… Nói cho ngươi biết vậy, đội trưởng của chúng ta tên là Lãnh Băng Băng, biệt hiệu là Lãnh mỹ nhân.

Tiểu Dương đi tới cửa nhất thời nổi lòng tốt, cuối cùng quay đầu lại nói tên của nữ cảnh xinh đẹp kia.

Lãnh Băng Băng?

Nghe đến cái tên như vậy, Hạ Thiên có điểm ngẩn người, tên này là ai đặt vậy nha, khẳng định người này có thù với cảnh sát tỷ tỷ!

 

Thân là đại đội trưởng của chi đội hình cảnh thứ sáu thuộc cục công an thành phố, Lãnh Băng Băng chính là danh cảnh hoa xứng đáng nhất trong tất cả hệ thống cảnh sát của thành phố Giang Hải, chỉ là ai cũng biết, gai trên thân của đóa cảnh hoa này không phải sắc bén bình thường, đã có vô số người bị nàng “đâm” cho bể đầu chảy máu, nhưng cho dù là như vậy thì vẫn y nguyên có vô số nam nhân theo sau “Tre già măng mọc”, vọng tưởng muốn mang đóa danh hoa cảnh cục này về trong nhà để “nuôi dưỡng”.

Họ Lãnh cũng xem là bình thường, còn muốn gọi là Băng Băng, chỉ riêng cái danh tự này cũng đủ để khiến cho người khác cảm giác đến một cỗ lạnh lẽo, nhưng trên đời này sự tình kỳ quái lại có rất nhiều, nữ nhân càng lạnh lùng, ngược lại càng dễ kích phát dục vọng muốn chinh phục của nam nhân, càng không cần nói đến vóc người kia của Lãnh Băng Băng cũng đủ để khiến bất kì một nam nhân nào đều phải điên cuồng, đừng nói nàng chỉ gọi là Lãnh Băng Băng, cho dù nàng có thật là một khối băng, chỉ sợ cũng có vô số người lúc ngủ cũng muốn ôm lấy nàng.

Thực ra trên đời này nữ nhân vừa đẹp vừa lạnh lùng không ít, nhưng lạnh đến như Lãnh Băng Băng thật ra cũng không có nhiều, mà lại có thế lực cường hãn như Lãnh Băng Băng thì đúng là có một không hai, vô số nam nhân có lai lịch không tầm thường nhưng đều đã bị Lãnh Băng Băng cho ăn bạt tai, chính là bởi vì bọn họ đều dâm đãng nhìn vào nàng, mà có tin đồn việc cường hãn nhất mà Lãnh Băng Băng từng làm qua chính là tại trước mặt công chúng đã thẳng mặt bạt tai một vị phó thị trưởng nào đó của thành phố Giang Hải, mà sau đó Lãnh Băng Băng lại vẫn bình an vô sự, không chỉ không bị người nào gây khó dễ, ngược lại là từ phó đội trưởng của đại đội hình cảnh thăng lên đội trưởng.

Rất nhiều người nói Lãnh Băng Băng có được hậu đài rất vững chắc, nhưng ai cũng không biết hậu đài của nàng đến cùng là người nào, trong tất cả các nhân vật đứng đầu thành phố Giang Hải, dường như cũng không có ai họ Lãnh, nhưng vấn đề ở chỗ nếu như nàng không có hậu đài thì làm sao gây ra việc lớn như vậy mà vẫn bình an vô sự? Mà rất nhiều người còn phát hiện, cho dù là cục trưởng cục công an thành phố trong ngày thường nhìn thấy Lãnh Băng Băng cũng rất là khách khí.

– Tiểu lưu manh đáng chết, ngươi cứ đợi ở đó cho ta!

Lúc này Lãnh Băng Băng chính đang thở hổn hển đi tới đi lui trong phòng làm việc, mà những cảnh sát khác trong phòng đều rất ăn ý với nhau một lời không nói, ai lúc này cũng không dám đứng ra chịu trận.

Chỉ là không khí trong phòng lúc này có chút ít trở lên là lạ, khiến cho người ta có loại cảm giác bị đè nén.

– Băng Băng!

Đột nhiên một nam nhân cao lớn xông vào phá tan bầu không khí yên lặng trong phòng làm việc.

Nam nhân này trông cũng khá anh tuấn, chỉ là nhìn đến người này thì sắc mặt của mỗi cảnh sát đều có chút cổ quái.

– Ngươi lại đến làm gì?

Nhìn đến nam nhân này, sự bực tức của Lãnh Băng Băng cũng không biết phát đến nơi nào.

– Băng Băng, anh nhớ em, cho nên mới đến xem em mà!

Nam nhân cao lớn đi tới trước mặt Lãnh Băng Băng, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn vào nàng.

Lãnh Băng Băng vốn đang có bụng lửa giận, lại gặp cái tên này, tâm tình càng thêm giận giữ, trực tiếp hướng vào mặt của hắn gào to một chữ:

– Cút!!!

Nghe đến cái chữ này, tất cả sắc mặt mọi người trong cảnh cục đều biến đổi, mà sắc mặt của nam nhân cao lớn kia đột nhiên biến thành dị thường khủng bố, hắn nhìn vào Lãnh Băng Băng mà dường như không thể tin nổi:

– Băng Băng, em…em nói cái gì?

– Ta bảo ngươi cút đi, đừng đến quấy rầy ta!

Lãnh Băng Băng bộ mặt không nén nổi phiền hà.

– Băng Băng, em…em sao có thể đối với anh như vậy? Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, em…em chẳng lẽ đều quên hết rồi sao?

Khuôn mặt nam nhân cao lớn méo mó, giọng nói có chút run rẩy.

– Đủ rồi, Hoàng An Bình, ai có cảm tình nhiều năm với ngươi?

Lãnh Băng Băng hiển nhiên vô cùng tức giận:

– Giữa chúng ta từ trước đến nay đều không có bất cứ quan hệ gì, đầu của ngươi có vấn đề luôn nghĩ sự tình đều lung tung rối loạn, ta thấy ngươi đáng thương nên không muốn cùng ngươi so đo, ngươi lại còn không cho là đủ, ta nói cho ngươi biết, ta chịu đựng đủ rồi!

– Em… Em lại nói đầu anh có vấn đề!

Hoàng An Bình đôi mắt đỏ bừng.

– Vốn là đầu ngươi có vấn đề mà!

Lãnh Băng Băng bực bội nói:

– Nhanh vào bệnh viện tâm thần đi!

– Em… Em… Băng Băng… Em……

Hoàng An Bình chỉ vào Lãnh Băng Băng, ánh mắt dần dần biến trở lên điên cuồng.

– Em cái gì mà em? Mau đi ra, đừng có ảnh hưởng đến ta làm việc!

Lãnh Băng Băng nói xong lời này liền quay người muốn đi vào phòng thẩm vấn.

Đột nhiên cảm giác thấy giữa eo nhẹ đi, Lãnh Băng Băng sắc mặt đại biến, một tay mò xuống eo, đồng thời cũng nhanh chóng quay người, nhưng đã trễ mất rồi, một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào nàng, mà khẩu súng lục vốn chính ở trên eo của nàng thì hiện tại lại đang nằm trên tay của Hoàng An Bình.

“A…” Bốn phía đều hoảng hốt, trong nhất thời cảnh cục đã đại loạn.

– Hoàng An Bình, thả súng xuống!

Có hai cảnh sát trong chốc lát đã rút súng ra chĩa vào Hoàng An Bình.

– Hoàng đội, đừng xung động!

Còn mấy người cảnh sát khác thì vội vàng hô to lên.

– Nhanh gọi điện thoại cho cục trưởng!

Có người đã bắt đầu bấm số điện thoại.

– Ta đi tìm cục trưởng!

Một người liền trực tiếp xông đi ra ngoài.

So sánh với mọi người đều đang hoảng loạn, Lãnh Băng Băng thân là người trong cuộc lại rất nhanh tỉnh táo lại, nàng hướng hai người cảnh sát đang dùng súng chĩa vào Hoàng An Bình trừng mắt một cái, lạnh giọng quát:

– Làm cái gì vậy? Nhanh thu súng lại?

– Nhưng là… Đội trưởng….

Một người trong đó muốn nói cái gì đó.

– Nhưng là cái gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết hắn…

Lãnh Băng Băng không nói tiếp nhưng chúng nhân cũng đã hiểu ý tứ của nàng, hai người kia rất nhanh thu súng lại, bởi vì bọn họ biết cái đó căn bản dùng cũng không được.

Bởi vì, Hoàng An Bình có hai thân phận rất đặc thù, đầu tiên, hắn là con trai của cục trưởng Hoàng Hải Đào, cái thân phận này khiến cho bọn họ không dám tùy tiện nổ súng, cũng chính là nói bọn họ rút súng ra cũng chỉ là dọa người mà thôi, nếu bọn họ thật nổ súng bắn chết Hoàng An Bình thì coi như đời sau của bọn họ cũng đi đứt.

Chẳng qua càng trọng yếu hơn chính là Hoàng An Bình còn có một cái thân phận khác, đó chính là, hắn là một kẻ điên.

Lời Lãnh Băng Băng vừa mới nói vừa rồi cũng không phải mắng Hoàng An Bình mà là sự thực, đầu của Hoàng An Bình thực sự có vấn đề, đối với một người mà đầu có vấn đề thì việc dùng súng chĩa vào đầu của hắn có lẽ chẳng những không khiến cho hắn sợ hãi, mà ngược lại sẽ khiến hắn nổ súng trước, điều này cũng có nghĩa là dùng súng chỉ vào hắn căn bản không có gì uy hiếp mà ngược lại sẽ gây ra phản hiệu quả, ở trong tình huống này thì tất nhiên Lãnh Băng Băng sẽ ra lệnh cho bọn họ rút súng về.

– Hoàng An Bình, ngươi muốn làm cái gì vậy?

Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt mỹ lệ của nàng lành lạnh nhìn vào Hoàng An Bình, một chút cũng không sợ hãi.

– Băng Băng, em… Em nói cho anh biết, vì cái gì em muốn thay lòng đổi dạ?

Hoàng An Bình cắn răng nghiến lợi, sắc mặt cảm giác có vài phần dữ tợn.

– Hoàng An Bình, giữa chúng ta chưa bao giờ có bất cứ quan hệ gì, tất cả những thứ kia đều là ngươi hoang tưởng mà thôi!

Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng:

– Ngươi nên tỉnh lại đi!

Mọi người đều rất buồn bực, đại tỷ à, cô đều rõ ràng đầu người ta có vấn đề, còn muốn giải thích gì với hắn? Cô không thể lừa hắn, khiến cho hắn bỏ súng xuống trước rồi lại nói không được sao?

– Không… Không có khả năng, em đã đồng ý với anh, chúng ta cuối năm nay sẽ kết hôn mà!

Hoàng An Bình giọng khàn khàn gầm lên:

– Có phải em đã thích người đàn ông khác rồi phải hay không? Nói đi, là ai?

Tiếng bước chân gấp rút từ bên ngoài truyền tới, rất nhanh, một trung niên nam nhân hơn bốn mươi tuổi xuất hiện ở cửa vào, bộ mặt chữ quốc (国) rất là uy nghiêm, chỉ là hiện tại trên mặt của hắn hiển ra có chút hoảng hốt.

– Hoàng cục trưởng!

Nhìn thấy hắn đến, mọi người liền nhanh chóng chào hỏi, có mấy người cũng thở dài một hơi, người này chính là Hoàng Hải Đào cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, nếu như hắn đã tự thân đến đây, đến lúc đó bất luận có xảy ra việc gì đi nữa thì cũng có vị cục trưởng này gánh vác, cho dù là Hoàng An Bình chết ở chỗ này thì cũng không thể trách được bọn họ.

– Tiểu An, con làm gì vậy? Nhanh thả súng xuống!

Hoàng Hải Đào vội vàng đi tới chỗ Hoàng An Bình, lạnh giọng quát mắng.

Nghe thấy tiếng quát mắng của Hoàng Hải Đào, trong mắt Hoàng An Bình dường như xuất hiện một tia sợ sệt, từ nhỏ đến lớn, Hoàng Hải Đào luôn một mực rất nghiêm khắc với hắn, ở trong tâm lý của hắn vẫn lưu lại một chút bóng mờ, cho nên hiện tại đầu không được bình thường nhưng cảm giác sợ sệt ở sâu trong nội tâm lại dường như cũng không có tan biến.

Hoàng Hải Đào nhạy bén quan sát thấy biến hóa trên sắc mặt của Hoàng An Bình, tâm lý không khỏi thả lỏng một chút, xem ra tình hình cũng không đến mức quá gay go, đứa con trai này tuy hiện tại thần trí không rõ ràng nhưng vẫn còn như trước kia đều rất nghe lời hắn.

– Tiểu An, đến đây, đưa súng cho ta.

Giọng nói của Hoàng Hải Đào biến thành nhu hòa một chút, hắn đi hướng tới Hoàng An Bình, đồng thời đưa tay ra.

– Đứng lại, ông đừng qua đây!

Hoàng An Bình lại đột nhiên quát to một tiếng:

– Còn đi qua ta sẽ nổ súng!

Sắc mặt của Hoàng Hải Đào lập tức trở lên âm trầm, sự tình đã thoát khỏi khống chế của hắn, đứa con trai này của hắn tuy vẫn đối với hắn có một chút sợ sệt, nhưng đã không còn đối với hắn nói gì nghe nấy nữa rồi.

– Tiểu An, đến cùng con muốn làm cái gì?

Thanh âm Hoàng Hải Đào càng hòa hoãn:

– Con cầm súng chĩa vào Băng Băng làm gì? Con thật sự muốn nổ súng bắn nàng? Con không phải thích nhất là nàng sao? Bắn thương nàng, chẳng lẽ con không đau lòng sao?

– Băng Băng đã thay lòng, nàng không còn thích ta nữa, nàng đã có người đàn ông khác rồi!

Hoàng An Bình có chút điên cuồng kêu lên:

– Nàng đã đáp ứng gả cho ta! Ta sẽ không để cho nàng rời bỏ ta!

Hoàng Hải Đào cảm thấy rất đau đầu, tuy hắn không biết cụ thể đã phát sinh việc gì, cũng biết được có thể là Lãnh Băng Băng kích thích đến Hoàng An Bình, nhưng hắn cũng không có ý tứ muốn trách Lãnh Băng Băng, trong lòng hắn rất rõ ràng, Lãnh Băng Băng cùng đứa con trai bảo bối của hắn vốn là không có bất kỳ quan hệ gì, cho dù là Lãnh Băng Băng có nam nhân khác cũng không liên quan đến Hoàng An Bình, đương nhiên hắn cũng có chút buồn bực, vị Lãnh Băng Băng này đã thành danh Lãnh mỹ nhân thật có bạn trai? Nếu điều đó là thật thì đây chính là tin tức mới nhất trong năm nay của cục công an thành phố.

– Tiểu An à, con có phải hiểu lầm cái gì hay không?

Hoàng Hải Đào một bên khuyên nhủ con trai một bên nháy mắt với Lãnh Băng Băng:

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!