Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Vương Kiệt quay đầu hướng Hạ Thiên cười nịnh:

– Đại ca, lúc nào anh mới dạy em đôi ba chiêu vậy?

– Tư chất của ngươi quá kém, không thích hợp luyện võ.

Hạ Thiên lười nhác nói.

– Hả?

Vương Kiệt lập tức một mặt đau khổ:

– Đại ca, tuy tư chất của em khẳng định không hơn được anh, nhưng em cũng không cần phải luyện được lợi hại như anh mà, chỉ cần có thể đấu được tám, mười tên du côn là được rồi.

– Yêu cầu thấp như vậy!

Hạ Thiên suy nghĩ một chút:

– Điều đó ngược lại là có khả năng.

– Vậy… Đại ca, anh đồng ý dạy cho em rồi à?

Vương Kiệt lập tức vui mừng.

– Chờ ta nhìn thấy em gái của ngươi lại nói tiếp.

Hạ Thiên bộ dạng như hứng thú bị khuyết thiếu, hắn không hứng thú đi dạy người võ công, trừ khi đối phương là mỹ nữ.

Khuôn mặt mập mạp của Vương Kiệt lập tức lại biến thành như quả mướp đắng.

– Ê, Vương Kiệt, kia không phải bạn gái của ngươi ư?

Phương Hiểu Như dùng ngón tay chọc cánh tay của Vương Kiệt, sau đó chỉ chỉ hướng cửa quán ăn.

Vương Kiệt vừa nhìn liền buồn bực, một nam sinh cao lớn đẹp trai ôm lấy một nữ sinh xinh xắn đi vào quán ăn, mà nữ sinh xinh xắn kia chính là Trương Lỵ, bạn gái trước của hắn.

Hôm qua Vương Kiệt cùng Trương Lỵ vừa ra liền cãi nhau ở ngoài tiệm hoa cũng khiến cho Phương Hiểu Như nhớ kỹ bọn họ, vừa thấy Trương Lỵ vào cửa, Phương Hiểu Như lập tức nhận ra.

Bởi vì trong quán ăn ít ngươi, mục tiêu đều khá rõ ràng, Trương Lỵ vừa vào đến cửa cũng phát hiện Vương Kiệt, nhìn thấy Vương Kiệt cùng Phương Hiểu Như nói chuyện, trong mắt Trương Lỵ chớp qua một tia xem thường.

– Ai ôi, Vương Kiệt, bản sự của ngươi cũng không tệ nha, nhanh như vậy đã tìm được bạn gái mới.

Trương Lỵ nhìn Phương Hiểu Như một cái:

– Ta lại không nghĩ tới, ngươi lại đói đến không cả chọn thức ăn, liền ngay cả tiểu cô nương bán hoa cũng muốn!

Nói ra thì Phương Hiểu Như cũng tính như là nửa cái người nổi tiếng ở đại học Giang Hải, cũng không phải nàng rất xinh đẹp mà là bởi vì nàng bán hoa ở tiệm hoa Hinh Hinh, mọi người đều thường xuyên đi qua nơi này nên cũng có không ít người biết nàng.

– Ngươi sao nói chuyện khó nghe như vậy?

Đột nhiên bị người đẩy tai họa lên đầu, Phương Hiểu Như có chút cáu hỏa:

– Ta bán hoa thì làm sao? Dù sao so với ngươi bán thân cũng tốt hơn nhiều!

Không nói thì thôi, Phương Hiểu Như tuy không xinh đẹp như Trương Lỵ nhưng ngược lại miệng lưỡi lại rất lợi hại.

– Ngươi nói ai bán thân?

Trương Lỵ giận giữ:

– Ngươi mới bán thân ấy, cả nhà ngươi bán thân!

– Phản bội bạn trai, đi theo nam nhân giàu có thì cùng bán thân có cái gì khác biệt?

Phương Hiểu Như hừ nhẹ một tiếng.

– Ai ui, hóa ra là ngươi thay Vương Kiệt ra mặt à nha?

Trương Lỵ giận quá hóa cười:

– Nhìn không ra ngươi lại ưa thích tên mập mạp kia, ta lại rất hiếu kỳ như ngươi nhỏ gầy như vậy lại có thể chịu được hắn tấn thịt kia sao?

– Ngươi……..

Phương Hiểu Như không phải là ngốc, tự nhiên có thể nghe ra hàm ý trong lời của Trương Lỵ:

– Hạ lưu!

– Trương Lỵ, ngươi đừng có thái quá?

Vương Kiệt bỗng nhiên đứng lên:

– Ta với Phương Hiểu Như hôm nay mới quen biết, nàng cũng không phải bạn gái của ta, cho dù ngươi xem ta không vừa mắt cũng không phải đi mắng nàng?

– Sao vậy? Đau lòng rồi?

Trương Lỵ cười lạnh một tiếng:

– Nàng mắng ta trước, ta lại không thể mắng nàng sao?

– Trương Lỵ, ngươi chính là tự đến gây sự mà!

Vương Kiệt tức giận không thôi:

– Ngươi bỏ ta đi theo cái tên vương bát đản Tô Tử Cường, lại làm như là ta làm ra sự tình có lỗi với ngươi không bằng!

– Chính tên hỗn đản nhà ngươi có lỗi với ta!

Trương Lỵ không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên hướng Vương Kiệt gào to.

Mà lúc này, nam sinh cao lớn kia cũng mở miệng:

– Vương Kiệt, tốt nhất mồm miệng của ngươi sạch sẽ chút, không thì ngươi sẽ hối hận!

Vương Kiệt nhìn một chút Trương Lỵ, lại nhìn nam sinh cao lớn kia một cái, đột nhiên điên cuồng cười lên:

– Ha ha ha, vui chết ta, Trương Lỵ, ta cuối cùng cũng biết vì sao ngươi lại xem ta như kẻ thù, ha ha ha, ta sớm đã nghe nói Tô Tử Cường ưa thích xử nữ, hiện tại chắc là hắn đã phát hiện ngươi không còn là xử nữ chứ gì?

Vương Kiệt càng cười càng lớn:

– Tô Tử Cường, ngươi không phải là có chút tiền bẩn liền cảm giác được tài ba hơn người hay sao? Ngươi còn không phải cũng uống nước rửa chân của ta, chẳng qua công phu trên giường của Trương Lỵ cũng không tệ, rên lên cũng rất sướng!

– Mập mạp đáng chết, ngươi câm miệng cho ta!

Trương Lỵ sắc mặt càng lúc càng khó coi, cho dù trong quán ăn không có mấy người nhưng nàng đều có thể cảm giác thấy dường như có vô số cặp mắt đang nhìn nàng.

– Biến, ngươi bảo ta câm miệng thì ta liền câm miệng à? Ta thèm vào, là ngươi phản bội ta trước, ta không tìm ngươi phiền toái đã là không sai rồi, hiện tại ngươi còn muốn gây khó dễ cho ta, có loại người như ngươi hay sao?

Vương Kiệt càng nói càng tức:

– Con mịa nóa, trước đó ta còn rất thương tâm chứ, hiện tại ta đã nghĩ thông suốt, lão tử không mất gì, ngược lại là kiếm lời, không công cũng chơi lão bà người khác hai năm!

– Quả nhiên nam nhân đều là có cái ý nghĩ không chịu trách nhiệm như vậy.

Tôn Hinh Hinh nhỏ giọng thầm thì một câu.

Tuy người khác không nghe được, chẳng qua Hạ Thiên lại nghe rõ ràng rành mạch, hắn lập tức kề sát bên tai Tôn Hinh Hinh, nhỏ giọng nói:

– Hinh tỷ, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà.

Tôn Hinh Hinh lập tức thẹn thùng không thôi:

– Ngươi nói loạn cái gì vậy, ai muốn ngươi chịu trách nhiệm… Không phải, ta không phải nói không muốn ngươi chịu trách nhiệm, mà chúng ta cũng không có quan hệ gì….

Tôn Hinh Hinh càng giải thích càng loạn, sau cùng liền dứt khoát lườm Hạ Thiên một cái:

– Ta không nói với ngươi nữa!

– Ta nói này Hinh tỷ, Hạ Thiên, Vương Kiệt người ta đều cùng người cãi nhau, hai người lại có tâm tình ở đây nói chuyện tình cảm à?

Phương Hiểu Như quả thực có điểm không chịu được hai người này.

– Hắn không phải đang chiếm ưu thế sao?

Hạ Thiên không cho là đúng, nhìn xem Trương Lỵ tức đỏ cả mặt, sắc mặt Tô Tử Cường cũng rất khó nhìn, hiển nhiên Vương Kiệt đã chọc đến chỗ đau của hai người bọn họ.

Hắn cái này còn chưa nói xong, bên kia Tô Tử Cường đã không thể nhịn được nữa liền vung ra một quyền, chính là vào vòm ngực Vương Kiệt, Vương Kiệt đau đớn kêu lên, lia lịa lùi về phía sau, sau đó ngồi bệt xuống đất, nhất thời không đứng lên nổi.

– Vương Kiệt, công phu miệng lưỡi của ngươi không tệ, chẳng qua nam nhân không phải dùng mồm mép.

Tô Tử Cường hừ lạnh một tiếng:

– Sau này nhìn thấy ta thì cút xa ra một chút, không thì ta thấy ngươi một lần sẽ đánh một lần!

– Không sai, sau này ta thấy ngươi một lần sẽ đánh một lần.

Thanh âm bất mãn vang lên, Hạ Thiên đứng lên một mặt không vui nhìn vào Tô Tử Cường:

– Bề trên nhà ngươi không có dạy ngươi sao? Có biết cái gì gọi là ‘Đánh chó phải ngó mặt chủ’ không?

– Ngươi là ai?

Tô Tử Cường nhíu nhíu lông mày.

– Ta tên là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong Thiên hạ đệ nhất.

Hạ Thiên trừng mắt với Tô Tử Cường:

– Vương Kiệt là tiểu đệ của ta, ngoại trừ ta cùng lão bà của ta có thể khi phụ hắn, người khác đều không thể bắt nạt hắn, có hiểu hay không?

– Ta chính là bắt nạt hắn đấy, ngươi có thể làm gì ta?

Tô Tử Cường cười lạnh một tiếng, nhìn thân thể của Hạ Thiên, hắn tùy tiện đấm một quyền cũng có thể đánh ngã hắn, như vậy mà còn muốn làm đại ca người khác?

– Chính là như thế này!

Hạ Thiên bay nhanh đá ra một cước, Tô Tử Cường căn bản không kịp phản ứng liền bị hắn đá trúng bụng nhỏ.

“Ọc…” Tô Tử Cường kêu thảm một tiếng, đôi tay ôm bụng, đau đến cúi gập cả người:

– Ngươi… Ngươi dám đánh ta? Ngươi… Ngươi có biết ta là ai không?

– Ta không cần biết ngươi là ai!

Hạ Thiên lại ra một cước, Tô Tử Cường lại kêu thảm một tiếng, cuối cùng không trụ được ngã gục xuống đất.

– Được, con mịa nóa, ngươi được lắm!

Tô Tử Cường đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn cắn răng đứng lên:

– Có ngon thì đợi ở đó cho ta!

Nói xong lời này, Tô Tử Cường liền lảo đảo chạy ra khỏi quán ăn, đến cả Trương Lỵ cũng không nói một câu.

– Tử Cường!

Chẳng qua Trương Lỵ ngược lại rất nhanh phản ứng đi đuổi theo.

– Đại ca, anh thật là ‘Trâu’, em thật đã không chọn nhầm đại ca!

Vương Kiệt bò dậy từ trên đất, một mặt khâm phục nhìn Hạ Thiên.

Tôn Hinh Hinh lại có chút lo lắng:

– Hạ Thiên, không bằng chúng ta nhanh chóng đi đi, ta thấy tên đó quá nửa là đi tìm người giúp đỡ.

– Đúng rồi, đại ca, Tô Tử Cường dường như cũng rất có bối cảnh, nếu không chúng ta tránh đi trước đi?

Vương Kiệt cũng nói.

– Có biết vì sao lão bà của ngươi chạy theo người khác hay không?

Hạ Thiên nhìn vào Vương Kiệt.

Vương Kiệt ngẩn ngơ:

– Cái đó… Đại ca, tên tiểu tử Tô Tử Cường so với em đẹp trai hơn, cũng có tiền….

– Sai, là bởi vì đảm tử của ngươi quá nhỏ!

Hạ Thiên bĩu bĩu môi:

– Biết cái gì gọi là ‘Sắc đảm bao thiên’ không? Đảm tử của ngươi nhỏ như vậy chính là không có sắc đảm, ngươi ngay cả sắc đảm cũng không có làm sao có thể tán gái được chứ? Cho dù ngươi có tán được một em thì cũng sẽ chạy theo người khác mà thôi.

– Ngươi đây là cái lý luận lệch lạc gì vậy?

Phương Hiểu Như có chút không phục.

– Đây là đại sư phụ của ta nói.

Hạ Thiên khẽ cười hì hì:

– Đại sư phụ của ta chính là tình thánh một đời, bình sinh tán gái vô số, dường như chưa bao giờ bại.

– Dường như chưa bao giờ bại?

Phương Hiểu Như lại nghe tới chỗ then chốt:

– Nói như vậy là hắn cũng đã có lần thất bại!

– Không sai, đại sư phụ tung hoành tình trường mấy chục năm nhưng chỉ có thất bại một lần, chẳng qua đó cũng không thể trách hắn, chỉ có thể trách hắn sinh không gặp thời nên gặp phải một người khác.

Hạ Thiên bộ mặt đắc ý, chỉ vào mũi chính mình:

– Cũng chính là ta, Thần tiên tỷ tỷ bị hắn xem trúng nhưng lại bị ta cướp đi làm lão bà của ta.

– Ngươi lại nói khoác!

Phương Hiểu Như cười nhạo một tiếng, tiểu tử này nói qua nói lại cũng không phải là nói chính hắn lợi hại sao?

– Đại ca, anh quá ‘Trâu’, ngay cả nữ nhân mà sư phụ anh xem trúng cũng dám cướp!

Vương Kiệt lại bội phục sát đất:

– Lúc nào có thể dạy cho em đôi ba chiêu tán gái được không?

– Này, ta nói mấy người nam sinh các ngươi, sao câu nào cũng không rời cái việc tán gái vậy?

Phương Hiểu Như bất mãn:

– Đồ ăn tới, mau nhanh chóng ăn cơm đi!

Sau một lúc kéo dài như vậy, phục vụ viên đã bắt đầu đưa món ăn lên, tuy Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng nhưng cũng không tiếp tục khuyên Hạ Thiên rời đi.

– Đến, đại ca, em kính anh một chén!

Vương Kiệt rót cốc rượu đưa cho Hạ Thiên.

Hạ Thiên uống một ngụm rượu, chép miệng “Khà” một cái, sau đó lắc lắc đầu:

– Hương vị loại đồ này chả ra làm sao, còn là ‘Hầu nhi tửu’ (rượu khỉ) uống tốt hơn.

– ‘Hầu nhi tửu’?

Vương Kiệt lại ngẩn ngơ, đồ vật này không phải chỉ có ở trong tiểu thuyết ư?

Hạ Thiên tuy nhiên cảm thấy rượu uống không tốt, chẳng qua cũng rất nhanh đã uống cạn một chai, Vương Kiệt rất hưng phấn, lại gọi thêm mấy chai rượu nữa, hai người tiếp tục uống, anh một chén em một chén, mấy chai đều vào bụng hết, nhìn Hạ Thiên không có chút phản ứng nào mà Vương Kiệt lại đã có chút chịu không nổi, đi một chuyến toilet.

– Hạ Thiên đừng uống nữa, vạn nhất những người kia trở lại mà ngươi lại uống say thì sẽ rất phiền hà.

Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh nhịn không nổi khuyên nhủ.

– Không việc gì, trước nay ta chưa bao giờ uống say.

Hạ Thiên hướng Tôn Hinh Hinh khẽ cười hì hì:

– Hinh tỷ, tỷ có muốn uống một chút không?

– Làm gì? Muốn chuốc ta say?

Tôn Hinh Hinh gắt giọng.

– Đúng vậy, chờ tỷ uống say là ta có thể ôm tỷ về nhà.

Hạ Thiên thành thật thừa nhận.

 

– Sắc lang, ta biết ngay là ngươi không có ý gì tốt mà!

Tôn Hinh Hinh liếc Hạ Thiên một cái:

– Ta mới không để cho ngươi đắc ý đâu!

Một cái liếc mắt này của Tôn Hinh Hinh càng có thêm vài phần phong tình vạn chủng, vốn nàng đã vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này nàng càng là xinh đẹp không gì có thể sánh nổi, Hạ Thiên nhìn vào người đẹp ở ngay bên cạnh, trong khoảnh khắc có chút mê mẩn.

– Ngươi nhìn vào ta như vậy làm gì?

Tôn Hinh Hinh lại có chút không chịu được ánh mắt của tên gia hỏa này.

– Hinh tỷ, ta muốn hôn tỷ một cái.

Hạ Thiên rất thành thật nói.

“Gì…” Tôn Hinh Hinh lập tức chỉ cảm thấy hai má nóng ran như phát sốt, muốn chết hay sao, tên gia hỏa này làm sao có thể nói những lời này ngay trước mặt người khác cơ chứ?

Gò má trắng nõn của Tôn Hinh Hinh chuyển thành đỏ ửng, càng hiện ra vẻ xinh đẹp động lòng người, trong nhất thời Hạ Thiên có chút động tâm, liền chậm rãi đưa miệng ghé qua.

Nhìn vào Hạ Thiên đang ghé miệng sang, nhất thời Tôn Hinh Hinh có chút sững sờ, tên gia hỏa này thật muốn ở đây hôn nàng? Nàng muốn tránh đi, nhưng lại có chút không yên lòng, nếu như nàng tránh ra có thể hay không sẽ khiến cho hắn không còn mặt mũi ở trước mặt người khác hay không?

Trong lúc đang do dự, Tôn Hinh Hinh cũng quên làm ra bất kì phản ứng gì, lại chỉ thấy được Phương Hiểu Như cùng Vương Kiệt ở bên cạnh đang trợn mắt há mồm.

– Đại ca chính là đại ca, chỉ có một chữ “Trâu”!

Vương Kiệt càng ngày càng sùng bái Hạ Thiên.

Phương Hiểu Như lại ở đó cảm khái:

– Cái này cũng phát triển nhanh thật nha, lúc giữa trưa còn là tay trong tay, bây giờ lại đã miệng đối miệng.

– Chính là bọn chúng!

Đột nhiên một cái thanh âm phẫn nộ truyền tới từ ngoài cửa.

Cái thanh âm này lại khiến cho Tôn Hinh Hinh từ trong sững sờ tỉnh lại, lập tức phát hiện môi của Hạ Thiên chỉ còn cách khuôn mặt của nàng không đến một centimet, khiến cho nàng không khỏi bị một phen hù dọa.

“A!” Tôn Hinh Hinh kêu nhẹ một tiếng, liền quay đầu tránh ra.

Hạ Thiên lập tức giận giữ, cái tên vương bát đản nào dám làm hỏng chuyện tốt của hắn vậy? Vốn là hắn còn có một chút đã có thể hôn được Tôn Hinh Hinh!

Vừa quay đầu lại, Hạ Thiên liền nhìn thấy đi đầu là Tô Tử Cường, bỗng nhiên bật người nhảy lên, như gió lốc nhào qua.

“Bốp… Bốp… Bốp…” Hai tay Hạ Thiên mở ra, nhanh như thiểm điện tát cho Tô Tử Cường mười mấy cái bạt tai, trong nháy mắt, Tô Tử Cường đã biến thành Đầu heo Cường, hai má sưng to nhìn thật có chút khủng bố, nhưng Hạ Thiên vẫn cảm giác chưa hết giận, lại nhấc chân đá vào bụng Tô Tử Cường, đá cho hắn ngã lăn quay ra đất, trong mồm còn không ngừng mắng:

– Vương bát đản, ngươi lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta!

Tô Tử Cường đáng thương còn chưa biết là xảy ra chuyện gì, trước hết đã bị Hạ Thiên tát cho mười mấy cái bạt tai khiến cho mặt mày choáng váng, không nói là cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt dường như đều là trăng sao chập chờn, sau khi lại trúng một cước vào bụng, một trận kịch đau khó có thể chịu đựng cộng với khí giận công tâm, cứ như vậy trực tiếp ngất đi.

Động tác của Hạ Thiên quả thực quá nhanh, tất cả quá trình không đến ba mươi giây, không cần nói là mấy người Tôn Hinh Hinh đang cùng ăn cơm với Hạ Thiên hay là ba người vừa mới tới cùng Tô Tử Cường, đều không xác định được xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe thấy một loạt thanh âm bạt tai, tiếp theo lại phát hiện Tô Tử Cường đã hôn mê trên đất.

– Tử Cường… Tử Cường, anh làm sao thế?

Phản ứng đầu tiên là Trương Lỵ, nàng nhào tới bên cạnh Tô Tử Cường, gọi hắn vài câu nhưng lại phát hiện Tô Tử Cường một chút phản ứng cũng không có, sắc mặt không khỏi đại biến:

– Nhanh… Nhanh gọi xe cấp cứu!

Mà lúc này, hai tên trợ thủ mà Tô Tử Cường tìm tới, hai nam nhân một cao một thấp nhìn ra cũng không tới ba mươi, cuối cùng cũng có phản ứng, bọn họ trước tiên chạy tới bên người Tô Tử Cường kiểm tra tình huống của hắn, khi bọn họ phát hiện Tô Tử Cường thực sự đã hôn mê, sắc mặt cũng biến thành rất âm trầm.

– Kiến Vĩ, ngươi đưa Cường thiếu gia đi bệnh viện đi, ở đây giao cho ta.

Nam nhân cao hơn mở miệng nói.

Nam nhân thấp kia gật đầu, không nói chuyển, cẩn thận từng li từng tí ôm Tô Tử Cường đang hôn mê đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi quán ăn, rất nhanh mọi người liền nghe thấy âm thanh khởi động của xe hơi.

Nhìn theo chiếc xe hơi chạy đi, tên nam nhân cao lớn cũng quay người lại, có chút âm trầm nhìn vào Hạ Thiên:

– Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, tự đánh gãy một cánh tay của mình đi!

Hạ Thiên rất không vui liếc hắn một cái:

– Ơ kìa… Bọn họ đều đã đi bệnh viện, ngươi còn ở lại chỗ này làm gì? Ta cũng cho ngươi một cái cơ hội, nhanh chóng đi bệnh viện đi.

– Nếu như để cho ta phải động thủ, thì nửa đời sau của ngươi chuẩn bị mà sống ở trên giường đi!

Nam nhân cao lớn bước một bước tới gần Hạ Thiên, ánh mắt càng hung ác tàn nhẫn.

– Thật dài dòng!

Hạ Thiên nhanh như thiểm điện vung ra một quyền.

Trong nháy mắt nắm tay đã tới trước mặt, nam nhân cao lớn sắc mặt không khỏi biến đổi, vội vàng nghiêng đầu qua, tưởng muốn tránh đi, chỉ đáng tiếc, lúc đầu của hắn vừa dời qua một bên như vậy, thì nắm tay đang nhanh chóng oanh về phía trước của Hạ Thiên cũng chuyển dời theo phương lệch đó, cuối cùng không sai không lệch oánh trúng vào trán của hắn.

“Độp…” Trăng sao bay đầy trước mặt, nam nhân cao lớn chỉ cảm thấy trời đất ngả nghiêng, sau đó liền ngã gục xuống đất.

– Đã nói là cho ngươi cơ hội tự mình đi bệnh viện rồi cơ mà.

Hạ Thiên lắc lắc đầu:

– Bây giờ thì lại phải người khác mang ngươi đi bệnh viện!

Hạ Thiên như không xảy ra việc gì chạy về bàn ăn, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tôn Hinh Hinh, mà những người khác trong quán ăn đều dùng ánh mắt nhìn vào hắn như nhìn thấy quái vật, chỉ có trong vài phút ngăn ngắn như vậy mà hắn đã đánh cho hai người hôn mê, điều này cũng chưa là gì, người khác gây ra sự tình lớn như vậy thì ít nhất cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng tên gia hỏa này lại một mực đều trông như không có phát sinh bất cứ cái gì, nhìn hắn bộ dạng hiện tại, dường như còn muốn tiếp tục uống rượu?

– Cái này… Đại ca, chúng ta có nên nhanh chóng rời khỏi đây không?

Vương Kiệt trong lòng có chút sợ hãi, hắn bắt đầu suy nghĩ có phải hay không mình nhận nhầm đại ca, cứ tiếp tục như thế này thì chỉ không quá mấy ngày nữa cũng sẽ bị liên lụy mà phải vào nhà giam ấy chứ.

– Đúng vậy, Hạ Thiên, chúng ta nhanh về đi!

Tôn Hinh Hinh cũng có chút sợ hãi.

– Hạ Thiên, ngươi như thế này là đánh người trọng thương, làm không tốt sẽ bị phán tội cố ý hành hung, sẽ phải ngồi tù đó, ta thấy ngươi nên đi tự thú, không thì nhanh chóng bỏ trốn đi!

Không hổ là sinh viên khoa Luật, Phương Hiểu Như vừa mở lời liền nói ra tội danh mà Hạ Thiên đang mắc phải.

Hạ Thiên lại giống như căn bản là không nghe đến lời của bọn họ, vẫn cứ y nguyên ngồi tại đó ăn uống thả cửa, nói một câu có chút không rõ ràng:

– Ta còn chưa ăn no mà, ăn no sẽ đi.

Hạ Thiên không muốn đi, nhưng những người khác trong quán ăn đã bắt đầu dồn dập tính tiền rời đi, chỉ chốc lát, cả quán ăn chỉ thừa lại có một bàn của bọn họ, mà tên nam nhân cao lớn bị Hạ Thiên đánh ngất, vẫn y nguyên nằm trên mặt đất không có bất kì phản ứng gì.

Vương Kiệt cũng chạy đi thanh toán trước, chẳng qua cũng không đi luôn, chỉ là ở một bên đứng ngồi không yên, cũng không còn tâm tình tiếp tục uống rượu, Tôn Hinh Hinh nhìn một chút Hạ Thiên vẫn đang còn ăn như hổ đói, cũng rất lo lắng.

– Hà… Ăn no rồi, đi thôi!

Quá vài phút sau, cuối cùng Hạ Thiên cũng ăn no uống đủ, mà nghe được lời này, Vương Kiệt giống như là được đại xá, nhanh chóng đứng dậy, bộ dáng hận không được lập tức xông ra khỏi cửa.

– Vừa rồi là ai báo cảnh sát?

Một cái thanh âm lành lạnh lại vui tai từ ngoài cửa truyền đến.

Mọi người không tự giác nhìn qua, mà Vương Kiệt mập mạp thì thiếu chút nữa chảy cả nước miếng, nữ cảnh thật là dụ người nha!

Chân dài, eo nhỏ, ngực lớn, mông tròn, trong bốn chỉ tiêu này, nữ nhân chỉ cần có một cái cũng đã có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, mà nữ cảnh trước mắt này, cứ nhìn đôi chân đẹp thon dài kia, chiếc eo nhỏ uyển chuyển, song phong cao vút như muốn giãy thoát ra khỏi quần áo, còn có kia một cặp mông tròn trịa vểnh cao, không chỉ là chiếm hoàn toàn cả bốn chỉ tiêu, mà lại mỗi chỉ tiêu trong đó mỗi một cái đều vô cùng hoàn mỹ!

Càng muốn mạng chính là, nữ cảnh này không chỉ có một vóc người nóng bỏng, mà khuôn mặt cũng là vô cùng xinh đẹp, trong nhất thời khiến cho Vương Kiệt nhìn đến mức thần hồn điên đảo, cho đến tận khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nữ cảnh quét tới, hắn mới giật mình mà tỉnh táo lại.

Xác thực nữ cảnh rất dụ người, đáng tiếc nhìn đến ánh mắt lành lạnh kia của nàng, Vương Kiệt liền biết, đó là một vị băng mỹ nhân mà trên khắp người đều có gai, dùng ý nghĩ ở trong lòng còn được, nếu là thay đổi thành hành động, khẳng đị sẽ bị đâm cho máu me đầy người.

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của nữ cảnh, thì lúc này lại có một cái thanh âm đột ngột vang lên:

– Thân cao 175, chân dài 114, vòng ngực 36D, Oa, cảnh sát tỷ tỷ, vóc người của tỷ thật tốt nha, nhìn lại xinh đẹp như vậy, làm lão bà của ta đi!

Vương Kiệt không khỏi phải há miệng, nhìn vào Hạ Thiên không biết từ lúc nào đã tới trước mặt nữ cảnh, đại ca à, em biết anh rất “Trâu”, nhưng không nghĩ tới anh lại “Trâu” đến như vậy!

Trong nhất thời, trong quán ăn đều yên tĩnh không tiếng động, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, tên gia hỏa này cũng không phải là có lòng dũng cảm bình thường à nha, ngay cả nữ cảnh cũng dám trêu ghẹo.

Sau người nữ cảnh cũng có hai nam cảnh sát tuổi trẻ, bọn họ cũng đang nhìn vào Hạ Thiên, nhưng trong ánh mắt của bọn họ là có vài phần thương xót, tiểu tử này ngay cả đỉnh đỉnh đại danh Lãnh mỹ nhân trong đại đội hình cảnh cũng dám trêu ghẹo, thật là không biết chết sống là gì mà!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!