Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

– Tử nha đầu, em còn nói huyên thuyên thì cẩn thận chị trừ tiền lương của em đó!

Tôn Hinh Hinh khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc lúng túng liền lấy ra uy phong của một bà chủ.

– A… Hinh tỷ, đừng mà, tuy em biết chị muốn cùng Hạ Thiên mở cái cửa hàng nhỏ, nhưng nếu em không có công việc này thì đến tiền ăn cơm cũng không có mà ăn, em bảo đảm sau này sẽ không làm kỳ đà cản mũi, bắt đầu từ bây giờ em cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, hai người muốn làm gì cũng được, có thể coi như em không tồn tại….

Phương Hiểu Như bộ dạng giả trang làm như rất sợ hãi.

– Em còn nói!

Tôn Hinh Hinh không ngừng thẹn thùng, thuận tay cầm lấy một cái lẵng hoa, nghĩ muốn ném cho Phương Hiểu Như một cái.

Phương Hiểu Như vội vàng giơ tay xin hàng:

– Hinh tỷ, em không nói nữa, lẵng hoa đó rất quý đấy, một trăm tám mươi đồng đó!

Tôn Hinh Hinh liếc mắt trắng Phương Hiểu Như một cái, lại nhìn một chút lẵng hoa trên tay, cuối cùng đặt về vị trí cũ.

Rất nhanh có người đưa cơm tới, cũng để cho Tôn Hinh Hinh có thể từ trong tình cảnh lúng túng mà thoát ra, Phương Hiểu Như cũng có chừng mực không tiếp tục giễu cợt Tôn Hinh Hinh.

Ngoài trời nắng to, cả buổi chiều Tôn Hinh Hinh cũng không rời khỏi tiệm hoa, Hạ Thiên tự nhiên cũng ở lại trong tiệm, tuy buổi chiều tiệm hoa cũng làm một vài khoản sinh ý, chẳng qua đều là mua hoa tại tiệm, không cần phải đi đưa hoa cho nên cũng không có việc của Hạ Thiên.

Đến lúc này thì Hạ Thiên đã cảm giác thấy có chút buồn chán, may mà còn có đại mỹ nữ Tôn Hinh Hinh để ngắm chứ không hắn sẽ càng thấy buồn hơn, chỉ là cả buổi chiều Tôn Hinh Hinh đều cảm giác được không thoải mái, bởi vì nàng phát hiện Hạ Thiên luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhìn thì cũng chả sao nhưng hắn lại cứ một mực nhìn chằm chằm vào những vị trí không nên nhìn.

– Oa, cũng gần sáu giờ rồi, Hinh tỷ, không bằng hai người cứ về trước đi, em ở lại trông thêm hai giờ nữa cũng được.

Phương Hiểu Như vươn vai vặn eo, lúc trước trường học còn chưa đến kỳ nghỉ thì thông thường tiệm hoa đều mở tới khoảng mười giờ đêm mới đóng cửa, chẳng qua những ngày trong kỳ nghỉ thì tiệm hoa đều không đến tám giờ đã đóng cửa rồi.

– Cũng được.

Tôn Hinh Hinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

– Hạ Thiên, chúng ta về thôi!

Hạ Thiên đối với việc này đương nhiên không có ý kiến, hai người cùng nhau đi ra khỏi tiệm hoa, Hạ Thiên lại rất tự nhiên cầm lấy tay Tôn Hinh Hinh, mà Tôn Hinh Hinh có lẽ đã thành thói quen nên cũng để mặc hắn kéo đi như vậy.

Nhưng chỉ đi được vài bước, Tôn Hinh Hinh liền dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một đám người đang đi về phía bên này, mà đi đầu có hai nam một nữ, trong đó có một người lại chính là Trương Đại Trụ.

Nữ nhân bên người Trương Đại Trụ khoảng chừng ba mươi tuổi, có vài phần nhan sắc, trang điểm vào trông càng lẳng lơ, nữ nhân lẳng lơ này đang ôm cánh tay của một nam nhân khác, nam nhân vóc người không cao nhưng cường tráng, đầu đinh, ánh mắt sắc bén.

Theo sau ba người còn có mười tên ăn mặc trẻ trung, xem ra là mấy tên du côn xã hội đen.

– Tôn Hinh Hinh, cái đồ tiện nhân nhà ngươi, quả nhiên tại sau lưng ta ngấm ngầm bao ‘Tiểu bạch kiểm’ [1], bây giờ bị ta bắt được, ngươi còn gì để nói?

Vừa thấy Tôn Hinh Hinh, Trương Đại Trụ bên kia liền phẫn nộ gầm gào.

– Trương Đại Trụ, miệng của ngươi sao lại dơ bẩn như vậy?

Tôn Hinh Hinh phát cáu đến khuôn mặt đỏ bừng:

– Cái gì mà tại sau lưng ngươi bao ‘Tiểu bạch kiểm’? Ta với ngươi một điểm quan hệ cũng không có, mà cho dù ta có đi tìm bạn trại thì ngươi cũng không quản được!

– Được, ngươi thừa nhận điều này đúng không?

Trương Đại Trụ cáu thẹn thành giận:

– Hiện tại ngươi lên thành phố liền muốn trở mặt không nhận người chứ gì? Ngươi muốn cùng ta xóa sạch quan hệ, không dễ vậy đâu!

– Hinh Hinh à, không phải ta nói gì ngươi, tuy em trai của ta không có tài cán gì nhưng tốt xấu thì hắn cũng là chồng của ngươi, hôm qua hắn bị bắt vào đồn cảnh sát, ngươi cũng không đi đón người khiến cho hắn bị nhốt một đêm ở đó, ngươi làm như vậy thật là quá phận, hiện tại còn đi bao ‘Tiểu bạch kiểm’, đây chính là ngươi không đúng.

Nữ nhân lẳng lơ lúc này cũng mở miệng.

– Ngọc Phân tỷ, ngươi cũng ở thành phố nhiều năm thì cũng hẳn lên rõ ràng chuyện giữa ta và Trương Đại Trụ đã tính toán rõ ràng, năm đó nhà các ngươi đưa cho nhà ta hai vạn sính lễ, nhưng trong mấy tháng nay, Trương Đại Trụ lấy số tiền ở chỗ ta đã hơn năm vạn, đã bù đủ số tiền sính lễ kia, ta cùng Trương Đại Trụ đã không còn bất kì quan hệ gì rồi!

Tôn Hinh Hinh căm phẫn nói, nữ nhân này chính là tỷ tỷ của Trương Đại Trụ, Trương Ngọc Phân, tự nhiên nàng cũng nhận thức.

– Tôn Hinh Hinh, ngươi nói không còn quan hệ là không còn nữa sao?

Trương Đại Trụ dùng ánh mắt tham lam nhòm ngó Tôn Hinh Hinh:

– Ngươi muốn cùng ta bỏ đi quan hệ chứ gì? Vậy được, chỉ cần ngươi đáp ứng hai điều kiện của ta thì ta sẽ không đến tìm ngươi nữa, ngươi thích đi bao trai cũng không việc gì!

– Điều kiện gì?

Tôn Hinh Hinh cắn răng nói.

– Rất đơn giản, thứ nhất, ngươi cho ta mười vạn!

Trương Đại Trụ chăm chú nhìn vào bộ ngực cao ngất của Tôn Hinh Hinh, nuốt nước miếng:

– Thứ hai, ngươi ngủ với ta một đêm!

– Vô sỉ!

Tôn Hinh Hinh tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, điều kiện thứ nhất nàng còn có thể đồng ý, nếu là mười vạn đồng có thể khiến Trương Đại Trụ vĩnh viễn tan biến trong sinh hoạt của nàng thì nàng không ngại cho hắn, nhưng cái điều kiện thứ hai thì cho dù như thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không đồng ý.

– Hinh Hinh à, thật ra ta thấy điều kiện này cũng không tồi, hai vạn năm đó của nhà ta nhưng là cứu mạng em trai của ngươi, hiện tại ngươi trả mười vạn cũng tính là chấp nhận được, mấy năm nay giá cả leo thang, hai vạn đồng năm đó so với hiện tại phải hơn mười vạn ấy chứ.

Trương Ngọc Phân lười nhác nói:

– Còn về cùng ngủ một đêm thì cũng chẳng có gì to tát cả, các ngươi cũng đều là vợ chồng, ngươi cũng nên làm nghĩa vụ của một người vợ nên làm, có phải hay không?

– Tôn Hinh Hinh, ngươi có thể đi bao trai vì sao làm chồng như ta không thể nếm thử tư vị của ngươi?

Trong mắt Trương Đại Trụ tràn đầy ham muốn dục vọng, Tôn Hinh Hinh tràn đầy phong tình tính cảm khiến cho hắn sớm đã muốn động chân động tay.

– Ê, việc không nói ba lần, tên ngu ngốc nhà ngươi lại đã ba lần nói ta là ‘Tiểu bạch kiểm’, ta đã không thể nhịn được rồi!

Hạ Thiên như quỷ mị xuất hiện tại trước mặt Trương Đại Trụ, một tay liền bóp chặt cổ của hắn, hơi dùng sức:

– Ngươi nhìn cho rõ, thiếu gia ta chỗ nào giống ‘Tiểu bạch kiểm’?

– Ngươi… Ngươi buông tay ra…

Trương Đại Trụ bị bóp cổ đến thở không ra.

– Hỗn tiểu tử, mau thả em trai ta ra!

Trương Ngọc Phân lạnh lùng quát.

Hạ Thiên không thèm để ý đến nàng, tiếp tục chằm chằm nhìn Trương Đại Trụ:

– Tên ngu ngốc xem cho rõ, ta thế này chính là ngoài trắng trong hồng, cùng chúng nó không giống nhau, có biết không? Ngươi lại nói ta là ‘Tiểu bạch kiểm’, ta sẽ biến ngươi thành mặt nở hoa!

Tôn Hinh Hinh vốn có chút tức giận nhưng khi nghe đến câu nói của Hạ Thiên lại có chút không nhịn được cười, cái gì mà ngoài trắng trong hồng cùng mọi người khác biệt, không phải là tối qua xem quảng cáo trên ti vi sao?

– Tiểu tử, ngươi còn không thả em trai ta ra thì đừng trách chúng ta không khách khí!

Trương Ngọc Phân phẫn nộ quát.

Hạ Thiên cuối cùng quay đầu nhìn Trương Ngọc Phân, trên mặt lại rất bất mãn:

– Ta nói làm sao ngươi lại phiền như vậy? Ngươi có biết thanh âm của ngươi rất khó nghe hay không, giống như vịt kêu vậy.

Quét Trương Ngọc Phân một cái, trên mặt Hạ Thiên lại có chút mê hoặc:

– Kỳ quái, loại người như ngươi không phải là ‘Gà’ sao? Giọng nói của ngươi phải gọi là ‘Gà’ kêu mới đúng chứ nhỉ, làm sao sẽ giống như vịt kêu? Nghe nói có cái trò chơi gọi là biến dị Gene, chẳng lẽ chính là ngươi?

– Ngươi… Ngươi… Ngươi dám nói ta là ‘Gà’?

Trương Ngọc Phân tức giận đến toàn thân run rẩy.

– Tiểu huynh đệ, lời này của ngươi có chút quá phận!

Nam tử cường tráng cuối cùng mở miệng, ngược lại thanh âm lại khá hòa nhã:

– Ta là Đinh Báo, mọi người hay gọi là Báo ca, không biết huynh để có thể không cấp cho ta cái mặt mũi, buông Trương Đại Trụ ra trước được không?

Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn vào Đinh Báo:

– Ta với ngươi rất quen à?

– Cái này… Chúng ta hẳn là lần thứ nhất gặp mặt.

Đinh Báo sững sờ.

– Nếu như đã không quen thì vì sao ta phải cấp mặt mũi cho ngươi?

Hạ Thiên nhìn vào Đinh Báo:

– Đầu óc của ngươi có vấn đề à?

Đinh Báo thiếu chút nữa bị câu nói này nghẹn chết, mà mấy tên du côn phía sau hắn lập tức nháo lên mắng chửi.

– Tiểu tử, ngươi không muốn sống à? Dám nói chuyện với Báo ca như vậy?

– Mịa nóa, bọn huynh đệ cùng lên đánh chết hắn!

– Cho ngươi mặt không muốn mặt, Báo ca cùng ngươi khách khí mà ngươi lại tưởng chính mình là nhân vật máu mặt không bằng!

Những người này mắng thì mắng nhưng không có Đinh Báo mở miệng thì cũng không dám động thủ.

– Ê, tiểu tử nhớ kỹ cho ta, Hinh tỷ là người của ta, đừng có nên cùng ta tranh nữ nhân, biết chưa?

Hạ Thiên đem Trương Đại Trụ nhấc lên, sau đó ném hắn xuống đất:

– Nhanh cút đi cho ta!

Trương Đại Trụ đau đớn hừ một tiếng, sau đó từ mặt đất đứng dậy chạy đến bên người Đinh Báo, trên mặt khóc thảm:

– Anh rể, ta đã nói rồi mà, tên ‘Tiểu bạch kiểm’ này đánh lộn rất lợi hại!

Lời nói vừa dứt, liền nghe đến “Bốp… Bốp” hai tiếng vang lên, hai bên mặt của Trương Đại Trụ đã xuất hiện năm cái dấu tay đỏ tươi.

– Ta đã cảnh cáo ngươi, còn tiếp tục gọi ta là ‘Tiểu bạch kiểm’ thì ta sẽ biến ngươi thành mặt nở hoa.

Hạ Thiên mặt không vui:

– Biết cái gì là mặt nở hoa không? Chính là ở trên mặt của ngươi rạch ngang rạch dọc mười chín đường, sẽ chân chính trở thành mặt nở hoa, hiện tại cho ngươi in hai cái bàn tay cũng chỉ là mặt hoa chưa nở mà thôi.

Sắc mặt Đinh Báo biến thành có chút khó coi:

– Huynh đệ, ngươi không cảm thấy quá kiêu ngạo sao?

– Tam sư phụ nói muốn ta đê điều một chút, hiện tại ta đã là rất đê điều rồi.

Hạ Thiên hiển nhiên không cho đó là đúng.

– Thân thủ của huynh đệ không tệ, không bằng hai chúng ta một đấu một đi!

Đinh Báo chậm rãi bước ra một bước.

Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:

– Ngươi muốn cùng ta đơn đấu?

– Không sai, đơn đấu, dám không?

Trong giọng nói của Đinh Báo đã mang theo mấy phần khiêu khích.

Hạ Thiên lắc lắc đầu, mấy tên tiểu đệ du côn kia liền huýt sáo bỡn cợt.

– Không có gan!

– Tiêu tử, không dám thì quỳ xuống dập đầu nhận thua đi!

– Mịa, quả nhiên là ‘Tiểu bạch kiểm’, thời điểm then chốt chả có chỗ nào để dùng, mỹ nữ, không bằng theo ta đi!

……

– Ta lại quá xem trọng ngươi.

Đinh Báo trong mắt mang theo mấy phần khinh thường:

– Đã như vậy thì ngươi mau biến đi, không cần phải nhúng tay vào chuyện của Tôn Hinh Hinh.

– Đơn đấu quá phiền hà, lãng phí thời gian, tất cả các ngươi cùng lên đi.

Hạ Thiên lười nhác nói.

Lời này vừa nói ra thì bốn phía liền im lặng, phút chốc liền ồn ào càng lớn.

– Mịa, cũng quá kiêu ngạo nha!

– Đánh chết hắn!

– Bọn huynh đệ cùng lên!

Đột nhiên Hạ Thiên nhào về phía đám người, xuất quyền, ra cước, lập tức không ngừng vang lên tiếng kêu thảm, chỉ phút chốc sau trên đất liền ngã thành một đoàn, ngay cả Trương Đại Trụ cùng Trương Ngọc Phân đều ngã trên đất, còn đứng duy nhất cũng chỉ có Đinh Báo.

– Các ngươi quá ồn.

Hạ Thiên vỗ vỗ tay:

– Như thế yên tĩnh hơn.

 

Đinh Báo hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc tên này là ai vậy? Trước đó Trương Đại Trụ đã nói cho hắn biết tên tiểu tử này đánh nhau rất lợi hại, hắn còn tưởng rằng Trương Đại Trụ quá vô dụng, nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, dùng từ đánh nhau lợi hại để hình dung tên này còn chưa đủ, cái này chính phải là một siêu cấp cao thủ.

Tuy mấy tên thủ hạ của hắn không có bản lãnh gì to lớn, nhưng mà có thể trong một thời gian ngắn đánh ngã nhiều người như vậy, nhất định chỉ có cao thủ chân chính mới có thể làm được!

– Tại sao ngươi lại không đánh ta?

Đinh Báo đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, làm sao hắn vẫn còn đứng ở chỗ này vậy?

– À… Ta cảm thấy ngươi rất đáng thương.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

– Đáng thương?

Trong lòng Đinh Báo trào lên một cơn thịnh nộ:

– Huynh đệ, Đinh Báo ta không cần người khác phải thương hại, nhân tiện cũng khuyên ngươi một câu, tuy ngươi đánh rất được, nhưng ở trong cái xã hội này không phải chỉ dựa vào đánh đấm là có thể giải quyết được tất cả!

– Ừhm… Tam sư phụ của ta cũng có nói qua, bạo lực không thể giải quyết hết mọi vấn đề.

Hạ Thiên gật gật đầu:

– Chẳng qua ta vẫn cảm thấy ngươi rất đáng thương, đàn ông bị cắm sừng đều rất đáng thương.

– Lời này của ngươi có ý gì?

Sắc mặt của Đinh Báo càng khó coi, điều này cũng rất bình thường, không cần biết là người đàn ông nào, bị người ta nói là bị cắm sừng thì khuôn mặt đều sẽ rất khó nhìn.

– Nữ nhân kia là chị của Trương Đại Trụ, Trương Đại Trụ lại gọi ngươi là anh rể, xem ra nữ nhân kia là vợ của ngươi, đúng không?

Hạ Thiên chỉ Trương Ngọc Phân vẫn đang nằm trên mặt đất:

– Chẳng qua nữ nhân này tối ngày hôm qua đã “làm” với tên gia hỏa kia, đó, chính là cái tên ‘Hoàng Mao’ (Tóc vàng) nằm kia kìa, ngươi nói xem bị tiểu đệ của chính mình cắm sừng còn chưa đủ đáng thương sao?

– Ngươi đừng có nói bậy!

Trương Ngọc Phân lạnh giọng quát lên.

– Báo ca, oan uổng cho em, tiểu tử này ngậm máu phun người!

Tên ‘Hoàng Mao’ kia cũng vội vàng chối cãi.

– Huynh đệ, kế ly gián đơn giản như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?

Đinh Báo hừ lạnh một tiếng:

– Tuy ngươi đánh rất được, nhưng chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Hạ Thiên có chút không vui, cái này rõ ràng không phải là nói đầu óc hắn có vấn đề hay sao?

– Tin hay không tùy ngươi, chẳng qua ta có thể nói cho ngươi biết, giữa trưa hôm trước ngươi đã cùng “làm” với vợ ngươi, hôm kia không “làm”, à, trước đó một ngày vợ của ngươi cũng cùng “làm” với tên tiểu tử ‘Hoàng Mao’ kia.

Hạ Thiên lười nhác nói:

– Haizzz, thực ra ta cảm thấy vợ của ngươi đúng là “Gà” mà, trong gần nhất một tháng cũng chí ít đổi qua bốn tên đàn ông khác nhau.

Khuôn mặt Đinh Báo đã biến thành vô cùng khó nhìn, bỗng nhiên hắn xoay người, lành lạnh nhìn vào Trương Ngọc Phân cùng tiểu tử tóc vàng, tuy hắn không muốn tin tưởng, nhưng xác thực giữa trưa hôm trước hắn đã cùng với Trương Ngọc Phân làm một cuộc đại chiến trên sofa, mà hôm kia hắn cũng không ở cùng Trương Ngọc Phân, Hạ Thiên nói chính xác như vậy, khiến cho hắn không thể không hoài nghi.

– Báo ca, đừng nghe tên tiểu tử này nói bậy!

Trương Ngọc Phân bò dậy từ dưới đất, vội vàng nói.

– Hoàng Mao, nếu hiện tại chú nói thật ra, anh vẫn coi chú là huynh đệ!

Đinh Báo không để ý tới Trương Ngọc Phân, chỉ lạnh nhạt nhìn vào tiểu tử Hoàng Mao.

Hoàng Mao mồ hôi chảy ra đầm đìa, hắn theo Đinh Báo ba năm, biết được thủ đoạn của Đinh Báo, hắn cũng tin tưởng nếu như Đinh Báo thật sự muốn điều tra, nhất định có thể tra ra được.

– Báo ca, là em sai lầm, là nó dụ dỗ em, em….

Cuối cùng Hoàng Mao cũng thừa nhận, hiện tại mà thừa nhận thì hắn còn có khả năng sống sót, một khi để Đinh Báo tự mình điều tra ra, khẳng định hắn chỉ có một con đường chết.

– Hoàng Mao, ngươi đừng có vu oan cho ta…

Sắc mặt Trương Ngọc Phân đại biến, chỉ là còn chưa nói dứt lời, Đinh Báo đã giơ tay hung hăng bạt tai cho nàng một cái.

– Đứng dậy hết cho ta, về thôi!

Đinh Báo lạnh giọng quát, lạnh lùng nhìn vào Trương Ngọc Phân:

– Đợi lát nữa trở về sẽ tính sổ với ngươi!

Đinh Báo mang theo một đám thủ hạ của hắn rời đi rất nhanh, mà Trương Ngọc Phân cùng Trương Đại Trụ dĩ nhiên cũng bị mang đi, bọn họ trái lại là không muốn quay về, chẳng qua là bị Đinh Báo lôi đi nên không thể không đi.

– Xong!

Nhìn vào bóng lưng đám người Đinh Báo, Hạ Thiên có chút đắc ý:

– Bây giờ sẽ không có người giành Hinh tỷ với ta nữa.

Nhìn thấy Tôn Hinh Hinh ngẩn người ở cách đó không xa, Hạ Thiên liền đi tới cầm lấy tay của nàng:

– Hinh tỷ, chúng ta về nhà đi!

– Oa… Hạ Thiên, chẳng lẽ ngươi chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết à?

Phương Hiểu Như chạy qua hỏi, vừa rồi nàng đều ở một bên xem náo nhiệt, nhưng cũng không dám tiến lên, nàng cũng không dám đi trêu vào mấy tên du côn kia.

Hạ Thiên nhìn Phương Hiểu Như một cái, sau đó lắc đầu.

– Không phải à?

Phương Hiểu Như có chút thất vọng.

– Cô không phải lão bà của ta, cũng không có cơ hội trở thành lão bà của ta, cho nên ta sẽ không nói cho cô biết.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

– Phì… Không nói thì thôi, bộ giỏi lắm hay sao?

Mặt Phương Hiểu Như đỏ lên, trừng mắt với Hạ Thiên một cái, quay người chạy về tiệm hoa.

Hạ Thiên liền kéo Tôn Hinh Hinh đi, sau người lại chuyền đến một cái thanh âm gấp gáp:

– Đại ca… Đại ca… Đợi ta với!

Quay người lại nhìn, lại là một tên mập mạp chạy tới, Hạ Thiên lại nhíu mày:

– Ngươi là ai vậy?

– Đại ca… Là ta mà, chính là hôm qua, anh nói muốn một ngàn vạn sẽ giúp ta làm sạch…

Mập mạp thở hổn hển nói.

– À… Là ngươi, tên gia hỏa bị người cướp mất lão bà kia mà.

Hạ Thiên đã nghĩ ra:

– Hình như ngươi gọi là Vương Kiệt phải không?

– Đúng… Đúng… Đúng, chính là ta, trí nhớ của đại ca thật tốt!

Vương Kiệt mập mạp bộ mặt nịnh nọt.

– Hiện tại ngươi có tiền sao?

Hạ Thiên có chút hứng thú, tiểu tử này hôm qua nói hắn chỉ có tám trăm đồng, chẳng lẽ qua một ngày đã có tám trăn vạn? Nếu là tên tiểu này kiếm tiền lợi hại như vậy, hắn cũng muốn suy xét đi theo để học phương pháp kiếm tiền.

– Cái này… Không có.

Vương Kiệt có chút lúng túng.

– Không có tiền thì ngươi tìm ta làm cái gì?

Hạ Thiên lập tức không vui:

– Như vậy không phải là ngươi đang lãng phí thời gian của ta hay sao?

Hạ Thiên liền kéo Tôn Hinh Hinh rời đi, Vương Kiệt sững sờ, sau đó liền vội vàng đuổi theo.

– Đại ca… Đại ca… Chờ một chút, nghe ta nói đã, anh thật là quá “Trâu”, ta rất ngưỡng mộ anh…

Vương Kiệt vội vàng nói.

– Ngươi không phải là mỹ nữ, ngưỡng mộ ta làm cái gì?

Hạ Thiên không vui nói.

– Cái này… Đại ca, tuy ta không phải mỹ nữ, nhưng ta thật sự rất ngưỡng mộ anh mà, anh chỉ có giơ tay nhấc chân là có thể đánh ngã một đám người, còn chỉ có dùng thời gian một ngày đã cưa đổ được Hoa hồng Tây Thi của đại học Giang Hải chúng ta, nếu ta có thể học được một chút bản sự của anh thì bạn gái cũng không bị người cướp đi.

Trong lòng Vương Kiệt có chút buồn bực, phải hay không phải mỹ nữ cũng không phải hắn có thể quyết định được à nha.

– Hoa hồng Tây Thi?

Hạ Thiên nhìn Tôn Hinh Hinh một cái:

– Nè… Hinh tỷ, đó có phải là tỷ hay không vậy?

Tôn Hinh Hinh khuôn mặt đỏ ửng, kiều mị liếc Hạ Thiên một cái:

– Ta sao mà biết được?

– Đại tẩu, chị giúp đỡ em đi, bảo đại ca thu em làm tiểu đệ đi!

Vương Kiệt bắt đầu chiến lược đi đường vòng cứu nước, chuyển qua Tôn Hinh Hinh.

– Đừng có nói bừa, ta không phải đại tẩu của cậu!

Mặt Tôn Hinh Hinh càng đỏ hơn, trong lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào.

– Đại ca, ta thật sự rất có thành ý mà, không bằng thế này, ta giới thiệu muội muội của ta cho anh có được không? Muội muội của ta rất xinh đẹp đó.

Vương Kiệt tung ra đòn sát thủ.

– Ngươi thật sự có muội muội xinh đẹp?

Cuối cùng Hạ Thiên cũng có chút hứng thú.

– Đại ca, làm sao ta dám gạt anh chứ? Muội muội của ta thật sự rất xinh đẹp, trông giống như là Triệu Vũ Cơ đó!

Vương Kiệt vỗ ngực đảm bảo.

Hạ Thiên quay đầu nhìn vào Tôn Hinh Hinh:

– Hinh tỷ, Triệu Vũ Cơ là ai vậy?

– Là một ngôi sao ca nhạc hiện tại rất nổi danh.

Tôn Hinh Hinh trả lời.

– Có xinh đẹp không?

Hạ Thiên hỏi tiếp.

– Rất xinh đẹp.

Tôn Hinh Hinh gật đầu.

– Ừhm!

Hạ Thiên buông lỏng tâm tư, sau đó nhìn Vương Kiệt:

– Vậy được rồi, tạm thời ta sẽ thu ngươi làm tiểu đệ, chẳng qua chỉ là lâm thời mà thôi, chờ khi nào ta gặp được muội muội của ngươi sẽ suy xét lại có nên hay không để ngươi làm tiểu đệ chính thức.

– Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại tẩu!

Vương Kiệt vui mừng:

– Đại ca, ta mời anh ăn cơm có được hay không?

– Cũng được, cũng đỡ cho Hinh tỷ trời nóng như vậy phải về nhà nấu cơm.

Hạ Thiên vẫy vẫy tay:

– Hinh tỷ, đi chỗ hôm qua chúng ta ăn đi, ta thấy chỗ đó mùi vị thức ăn cũng không tệ.

– Ngươi quyết định là được.

Tôn Hinh Hinh đối với những việc này cũng không có ý kiến, nhưng lại có chút tức giận nhìn Hạ Thiên một cái, cái tên tiểu sắc lang này, người ta cầu xin làm tiểu đệ của hắn, hắn làm sao cũng không đồng ý, kết quả chỉ vừa nói có một vị muội muội xinh đẹp, hắn lập tức đồng ý ngay.

Hơn mười phút sau, Hạ Thiên lại đi tới quán ăn “Giá ổn định cho học sinh, sinh viên” kia, chẳng qua là ba người cũng đã biến thành bốn người, Tôn Hinh Hinh cũng thuận tiện gọi cả Phương Hiểu Như cùng đi.

– Đại ca, anh muốn ăn cái gì?

Vương Kiệt cầm lấy menu, bộ mặt nịnh nọt nhìn vào Hạ Thiên.

– Tùy tiện đi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

– Vậy… Đại tẩu, chị thì sao?

Vương Kiệt chuyển hướng sang Tôn Hinh Hinh.

– Ngươi xem rồi tự gọi đi.

Tôn Hinh Hinh đã tiếp nhận việc được gọi là đại tẩu.

Phương Hiểu Như ở một bên lại có chút buồn bực, tốt xấu gì thì tiểu tử này cũng là sinh viên giỏi của đại học Giang Hải, còn tự xưng là thiên tài máy vi tính, làm cái gì mà không được, cứ phải muốn đi làm tiểu đệ cho tên gia hỏa Hạ Thiên này chứ?

Vừa vặn ở trên đường đi, nàng đã được biết, Vương Kiệt cũng giống như nàng, đều là sinh viên năm hai của đại học Giang Hải, đến khai giảng tháng chính cũng đều là năm ba, chỉ khác là Vương Kiệt học công nghệ thông tin, mà nàng là học Luật.

Đường đường là sinh viên của đại học Giang Hải, cầm cái danh đi ra cũng đủ để khoe khoang rồi, nhưng lại phải đi làm tiểu đệ cho cái tên Hạ Thiên căn bản là chưa từng đọc sách bao giờ này, điều này ít nhiều cũng khiến cho Phương Hiểu Như cảm thấy Vương Kiệt đang bôi đen lên danh hiệu của đại học Giang Hải, tuy nàng cũng cảm thấy xác thực là Hạ Thiên có chút bản sự, không nói cái khác, riêng việc đánh nhau cũng đã rất giỏi, nhưng một mỹ nhân như Tôn Hinh Hinh, sao mới chỉ có thời gian trong một ngày cũng đã rơi vào vòng tay của hắn, Vương Kiệt cũng khuất phục dưới trướng của hắn, ít nhiều trong lòng Phương Hiểu Như cũng có chút không bình ổn được.

Vương Kiệt chọn xong món ăn, lại nhìn vào Hạ Thiên:

– Đại ca, có muốn uống rượu không?

– Tùy tiện.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!