Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

– Hạ Thiên, xem giúp ta là ai gọi tới vậy?

Thanh âm Tôn Hinh Hinh truyền ra từ trong phòng tắm.

Hạ Thiên cầm lấy điện thoại di động nhìn một lát, sau đó trả lời:

– Hinh tỷ, là một người tên 110 gọi đến.

– Cái gì? Dịch nhất linh?

Tôn Hinh Hinh nghe không được rõ ràng.

– Là nhất nhất linh (một một không), ba cái chữ số.

Hạ Thiên giải thích.

– Nhất nhất linh? Chữ số? A….

Tôn Hinh Hinh kinh hô một tiếng, cuối cùng cũng rõ ràng:

– Hạ Thiên, nhanh đưa điện thoại cho ta.

Phòng tắm hé ra một cái khe nhỏ, ngón tay của Tôn Hinh Hinh cũng từ bên trong thò ra.

Hạ Thiên đặt điện thoại vào tay Tôn Hinh Hinh, thuận theo từ tay ngọc của nàng nhìn vào bên trong có thể loáng thoáng nhìn thấy một vùng tuyết trắng, trên người Tôn Hinh Hinh dường như đã không còn mảnh vải nào, chỉ đáng tiếng Tôn Hinh Hinh rất nhanh rụt tay vào, đem cửa đóng lại khiến cho trong lòng Hạ Thiên có chút tiếc nuối.

Mà bên trong, Tôn Hinh Hinh đã nghe điện thoại:

– Ngài hảo.

– Xin hỏi có phải Tôn Hinh Hinh hay không?

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ nhân:

– Đây là đông khu phân cục thuộc cục công an thành phố Giang Hải.

– Ta là Tôn Hinh Hinh, xin hỏi có chuyện gì vậy?

Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng, ai cũng biết nhận được điện thoại của cục công an thì quá nửa là không có chuyện gì tốt.

– Chồng của cô là Trương Đại Trụ bị bắt vì đi tìm “gái”, mời cô đến đông khu phân cục để bảo lãnh người ra.

Có lẽ đều cùng là nữ nhân nên trong giọng điệu của nữ cảnh cũng mang theo một tia đồng cảm.

Tôn Hinh Hinh lại phát bực không được:

– Trương Đại Trụ không phải là chồng của tôi!

– Tôn tiểu thư, tôi rất hiểu tâm tình của cô, chẳng qua nếu cô không đến bảo lãnh thì Trương Đại Trụ sẽ bị giữ lại ba ngày…

Trong điện thoại nữ cảnh lại rất kiên nhẫn, ngữ khí cũng thập phần ôn hòa.

– Các người nhốt hắn cả đời cũng không quan hệ với tôi!

Tôn Hinh Hinh chặn đứt lời của nữ cảnh, sau đó liền cúp điện thoại, nàng đã không muốn còn có bất kì cái gì liên quan với Trương Đại Trụ.

Năm đó nàng muốn đào hôn chính là không muốn tiếp thụ cái an bài hoang đường cho chính mình, mới mười sáu tuổi đã phải gả cho người ta, đối với Trương Đại Trụ thì nàng cũng không hiểu rõ bao nhiêu, nhưng trong mấy tháng nay, nàng lại càng lúc càng cảm giác thấy lúc trước mình quyết định đào hôn là vô cùng chính xác, nam nhân này chính là không có cái gì là tốt, ăn uống vui chơi cá độ, suốt ngày lêu lổng, không có nửa điểm bản sự, cả ngày chỉ biết tới chỗ của nàng làm loạn, thấy nàng là đòi tiền, động một tí lại lấy việc muốn nàng trở về kết hôn ra để uy hiếp nàng.

Từ mỗi lần nhìn đến cái ánh mắt tham lam của Trương Đại Trụ khi nhìn thấy nàng, Tôn Hinh Hinh có thể rõ ràng cảm thấy được dục vọng của hắn, nàng đương nhiên sẽ không để cho tên vô lại này đạt được ý đồ.

Tôn Hinh Hinh đứng trước gương nhìn vào thân hình ngạo nhân của chính mình, thì thào tự nói:

– Trương Đại Trụ, ngươi không xứng.

Cả thân thể băng thanh ngọc khiết kiều mị không gì sánh được này cuối cùng cũng trao cho một nam nhân, nhưng nam nhân đó tuyệt đối không phải là Trương Đại Trụ, mà là một nam nhân nàng ưa thích có thể sánh đôi cùng với nàng.

Từng dòng nước mát lạnh từ trong vòi sen phun ra đã khiến nàng mơ hồ nhìn không rõ, một cái thân hình loáng thoáng xuất hiện trước mặt nàng, tim nàng liền tăng nhanh nhịp đập, sẽ là hắn ư? Thân thể hoàn mỹ của nàng sẽ thuộc về hắn ư?

Tôn Hinh Hinh từ trong hoảng hốt cũng đã tắm xong, mặc xong đồ ngủ cũng đã chầm chậm thanh tỉnh lại, nàng hít sâu một hơi, ngấm ngầm cảnh cáo chính mình:

– Tôn Hinh Hinh à Tôn Hinh Hinh, ngươi phải bình tĩnh, đừng khiến cho người khác tưởng ngươi là hoa si, người ta sẽ xem thường ngươi đó.

Đến lúc cảm giác thấy chính mình đã khôi phục lại bình thường, Tôn Hinh Hinh cuối cùng mới mở cửa ra, một cái thân hình liền đập vào trong mắt của nàng, dọa nàng sợ nhảy dựng lên, không nín được kiều hô một tiếng: “A!”

Cũng chỉ phút chốc sau nàng đã có phản ứng, đứng ở ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Hạ Thiên, người mà nàng một mực nghĩ đến trong lúc tắm rửa, nhất thời Tôn Hinh Hinh chỉ cảm thấy hai má của mình nóng ran, cảm giác như tất cả tâm tư của nàng đều bị Hạ Thiên nhìn xuyên qua.

– Hạ… Hạ Thiên, ngươi sao lại đứng ở đây?

Tôn Hinh Hinh nhịn không nổi hỏi.

– Hinh tỷ, ta đợi tỷ đưa điện thoại ra mà!

Hạ Thiên thuận miệng nói.

– Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười, tên gia hỏa này lại một mực ở bên ngoài đợi nàng đưa điện thoại ra, chẳng lẽ hắn không biết nàng tắm xong mới mang điện thoại ra cũng được hay sao?

Tôn Hinh Hinh chính đang muốn nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của Hạ Thiên có điểm gì là lạ, ánh mắt sáng rực kia khiến cho nàng có cảm giác như chính mình đã bị hắn thoát sạch quần áo trên người.

– Hạ Thiên, ngươi… Ngươi nhìn vào ta như vậy làm gì?

Tôn Hinh Hinh có điểm thẹn thùng.

– Hinh tỷ, quần áo của tỷ thật đẹp.

Hạ Thiên vẫn y nguyên nhìn Tôn Hinh Hinh, nháy mắt cũng không nháy.

Hiện tại Tôn Hinh Hinh đang mặc một chiếc váy ngủ, váy ngủ rất ngắn, không cách nào có thể che lấp hoàn toàn các bộ vị then chốt trên người của nàng, một cặp bán cầu đầy đặn chí ít cũng có một nửa lộ ra bên ngoài, khiến cho hắn kích thích có điểm muốn đi qua ấn một cái, một đôi chân đẹp vừa thon dài lại tuyết trắng cũng hơn nửa lộ ra ngoài không khí.

Càng muốn mạng đó là váy ngủ này không chỉ rất ngắn mà còn rất mỏng, trước ngực rõ ràng nhô lên hai điểm nhỏ, giống như hai hai quả nho màu hồng thơm ngon, sau váy ngủ đó chính là băng cơ da ngọc như ẩn như hiện, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dụ hoặc.

– Quần áo rất đẹp?

Tôn Hinh Hinh cúi đầu nhìn một cái liền đỏ bừng đầy mặt, nàng cuối cùng cũng biết được đồ ngủ trên người của mình thật là quá mỏng manh.

Bởi vì trời nóng nực cho nên nàng mới mua chiếc váy ngủ mỏng này, trước đó có một mình nàng ở nhà, tự nhiên cảm thấy không có vấn đề gì, mà hôm nay Hạ Thiên ở lại đây nhưng nàng cũng không nghĩ muốn đổi một chiếc váy ngủ khác, liền cứ như vậy mặc lên người, kết quả là thiếu chút nữa để cho Hạ Thiên nhìn thấy hết sạch.

– Ta… Ta đi ngủ trước!

Tôn Hinh Hinh vội vàng chạy về phòng ngủ, nàng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái bầu không khí khiến cho nàng rất lúng túng này.

– Hinh tỷ, chú mèo nhỏ kia thật đáng yêu!

Hạ Thiên lại nói thêm một câu.

Tôn Hinh Hinh vừa chạy được hai bước nghe đến câu nói này liền bị trượt chân hướng mặt đất ngã xuống, tên Hạ Thiên đáng chết này, ánh mắt sao lại tốt đến như vậy, hình chú mèo Kitty trên quần lót của nàng mà hắn cũng có thể nhìn thấy?

“A….” Mắt thấy sắp phải tiếp xúc thân mật với mặt đất khiến cho Tôn Hinh Hinh kinh hoảng kêu thành tiếng, té ngã trên mặt đất có lát gạch men như thế này đâu phải chuyện đùa, chỉ không cẩn thận liền có khả năng bị gãy tay gãy chân thậm chí là chấn thương vùng đầu.

– Hinh tỷ, đừng sợ.

Thanh âm của Hạ Thiên đột nhiên truyền vào trong tai nàng, đồng thời cùng lúc đó có một cánh tay đã ôm tại chiếc eo nhỏ mềm mại của nàng, khiến cho thân thể của nàng không ngã xuống mặt đất, mà tiếp tục cái tay còn lại cũng vươn qua, không sai không lệch ôm tại cái bộ vị cao ngất của nàng.(Đúng là “Tỉu sắc lang” )

Hạ Thiên vươn tay ra đỡ Tôn Hinh Hinh, đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó quan tâm hỏi:

– Hinh tỷ, tỷ không sao chứ?

– Hạ Thiên, nhanh… Nhanh buông ta ra…

Tôn Hinh Hinh khuôn mặt đỏ bừng, cả người mềm yếu vô lực, mắt đẹp mê ly, đã ở bên cạnh bờ vực sụp đổ, nàng không biết Hạ Thiên là cố ý hay vô ý nhưng cái bàn tay tràn đầy sức nóng của hắn vừa chuẩn xác chụp lên cái bộ vị cao ngất đầy mẫn cảm của nàng, mà trong lúc nâng nàng dậy còn bóp nhẹ hai cái, cảm giác vừa nhột vừa ngứa truyền đến từ bộ ngực khiến cho nàng thiếu chút nữa cả người đều mềm nhũn ra.

– Hinh tỷ, nếu ta buông tỷ ra là tỷ sẽ ngã đấy.

Hiển nhiên Hạ Thiên không có tính toán muốn buông Tôn Hinh Hinh ra, mà cái tay kia của hắn vẫn y nguyên đặt tại vị trí cũ, không di động tí xíu nào.

– Hạ Thiên, ngươi là cái đồ sắc lang!

Tôn Hinh Hinh đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực liền giãy lên một cái đứng dậy thoát khỏi Hạ Thiên ôm ấp, sau đó liền chạy thẳng vào phòng ngủ của nàng, dầm một tiếng đóng lại cửa phòng.

Nhìn vào cửa phòng đóng chặt, trên khóe miệng Hạ Thiên lộ ra một nụ cười xấu xa, cảm giác không tệ, co giãn thật là tốt a!

– Nhị sư phụ nói sắc lang dậy sớm mới có nữ nhân theo đuổi, ta cần phải ngủ sớm dậy sớm, trước cứ đi ngủ đã!

Hạ Thiên tự nói một mình, sau đó cũng đi vào phòng ngủ của chính mình.

*** *** ***

Sáng sớm ngày thứ hai, mới hơn sáu giờ, Tôn Hinh Hinh mang theo hai cái vành mắt thâm thâm, mắt nhắm mắt mở từ phòng ngủ đi ra.

– Hinh tỷ, chào buổi sáng!

Thanh âm của Hạ Thiên đột ngột vang lên.

Vốn Tôn Hinh Hinh còn có chút mơ mơ màng màng, vừa nghe đến thanh âm này liền lập tức tỉnh ngủ.

“A!” Tôn Hinh Hinh vừa nghĩ tới sự tình tối hôm qua, cúi đầu xuống nhìn lại chỉ thấy chính mình y nguyên vẫn mặc chiếc váy ngủ kia, khuôn mặt lại nóng ran lên, quay người chạy ngay về phòng ngủ.

Hơn mười phút sau Tôn Hinh Hinh mới từ phòng ngủ lần nữa mở cửa đi ra, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, cùng lúc nãy so sánh thì ăn mặc như thế này có thể nói là bảo thủ hơn rất nhiều, cho dù là như vậy cũng không cách nào che lấp đi những đường cong hoàn mỹ của nàng, nhưng đôi chân đẹp thon dài lại cơ bản bị ẩn dấu đi.

– Hạ Thiên, ngươi sao dậy sớm thế?

Tôn Hinh Hinh nhịn không nổi hỏi, lòng thầm nghĩ hắn cũng sẽ không giống như nàng cả đêm không ngủ đấy chứ?

– Nhị sư phụ nói nam nhân thích ngủ lười sẽ không tìm được lão bà, cho nên mỗi ngày ta đều dậy rất sớm, như vậy ta có thể tìm được rất nhiều lão bà.

Ánh mắt Hạ Thiên không ngừng quét khắp trên người Tôn Hinh Hinh, đáng tiếc lần này không thể nhìn thấy được chú mèo nhỏ đáng yêu, không có biện pháp, tuy nhãn lực của hắn rất tốt nhưng cũng không có khả năng nhìn xuyên qua quần áo.

Tôn Hinh Hinh không thể không liếc Hạ Thiên một cái, ngay cả một lão bà còn nuôi không nổi lại còn muốn tìm rất nhiều lão bà?

Chỉ là rất nhanh nàng bị Hạ Thiên nhìn đều có chút không thoải mái, liền nhanh chóng đi vào gian rửa tay, sau khi làm xong vệ sinh cá nhân lại đi qua phòng bếp, sau vài phút từ trong bếp bưng ra hai bát mì tôm trứng, đây chính là bữa sáng của hai người.

Hạ Thiên chỉ hai ba cái nháy mắt đã giải quyết xong bát mì, Tôn Hinh Hinh lại ăn rất chậm, một bát mì cũng phải mười phút mới ăn xong, thu dọn xong bát đũa, hai người liền cùng lúc xuất môn.

Đi tới Tiệm hoa Hinh Hinh còn chưa đến bảy giờ, chẳng qua Phương Hiểu Như đã đến tiệm hoa trước cả hai người.

– Ôi, Hinh tỷ, tối qua tỷ ngủ không ngon à?

Phương Hiểu Như liếc một cái liền nhìn thấy Tôn Hinh Hinh có hai cái vành mắt thâm quầng, nhịn không nổi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào hai người.

– Đúng vậy, khí trời quá nóng cho nên ngủ không được tốt.

Tôn Hinh Hinh liền vội vàng giải thích, chỉ là ngược lại càng khiến cho người ta thêm nghi ngờ.

Phương Hiểu Như kề gần bên tai Tôn Hinh Hinh hi hi cười nhẹ:

– Hinh tỷ, hai người sẽ không phải là ngày đầu tiên ở chung liền “làm” suốt đêm đấy chứ?

– Tử nha đầu nói bậy bạ cái gì đấy?

Tôn Hinh Hinh mặt đỏ lên, vươn tay muốn nhéo Phương Hiểu Như:

– Cẩn thận ta xé nát miệng nhỏ của em đấy!

-Hinh tỷ tha mạng!

Phương Hiểu Như nhanh chóng chạy trốn đến sau người Hạ Thiên.

 

– Được rồi đừng làm loạn nữa, làm việc đi!

Tôn Hinh Hinh lườm Phương Hiểu Như một cái.

Không đợi Phương Hiểu Như nói chuyện, Tôn Hinh Hinh liền nói thêm:

– Hiểu Như, hôm nay em trông tiệm nha, chị mang Hạ Thiên đi dạo quanh đây một chút, thuận tiện cho hắn quen thuộc đường đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị.

– Đã biết, Hinh tỷ, hai người cứ chầm chậm dạo phố đi nha.

Phương Hiểu Như khẽ cười hì hì.

Tôn Hinh Hinh trừng Phương Hiểu Như, hướng Hạ Thiên nói:

– Đi thôi, hôm nay ta mang ngươi đi làm quen một chút về đại học Giang Hải.

Tiệm hoa Hinh Hinh ở tại bên trong đại học Giang Hải, tiệm hoa kinh doanh chủ yếu là chuyển hoa bên trong trường, Hạ Thiên muốn làm người chuyển hoa của tiệm thì tự nhiên phải thuộc đường đi các nơi ở trong trường học, tuy nói đại đa số đều là chuyển tới kí túc xá nữ sinh, chẳng qua cũng có đôi lúc sẽ cần đưa đến giảng đường, thậm chí là nhà ăn, thao trường (bãi tập) đều có khả năng.

– Đây là thao trường, bên kia là sân vận động, còn kia là nhà hành chính…

Hai người cùng nhau sánh vai đi trong đại học Giang Hải, Tôn Hinh Hinh một bên đi một bên hướng Hạ Thiên giới thiệu những nơi đã đi qua, thời gian thấm thoắt trôi đi, không khí mát mẻ ngắn ngủi của buổi sáng sớm cũng rất nhanh tan biến, mặt trời lên cao cũng là lúc nhiệt độ cao trong ngày bắt đầu dâng lên, hương thơm từ trên người của Tôn Hinh Hinh thoảng qua càng lúc càng đậm, tuy hai người đi rất chậm nhưng nàng vẫn bị không khí oi bức khiến cho mồ hôi đầm đìa, không thể không nói chủng khí trời như thế này không thích hợp ở bên ngoài đi dạo một chút nào.

– Hinh tỷ, tỷ rất nóng à?

Hạ Thiên mở miệng hỏi.

– Chẳng lẽ ngươi không nóng?

Tôn Hinh Hinh liếc Hạ Thiên một cái, đây không phải là biết rõ còn hỏi?

– Ta không nóng.

Hạ Thiên lại rất thành thật gật gật đầu.

Tôn Hinh Hinh ngẩn ngơ, quay đầu nhìn kỹ Hạ Thiên lại phát hiện đúng như vậy, tên gia hỏa này lại một giọt mồ hôi cũng không có.

– Kỳ quái, ngươi làm sao một chút cũng không nóng vậy?

Tôn Hinh Hinh có chút hiếu kỳ.

– Thần tiên tỷ tỷ nói ta trời sinh chính là một cái điều hòa không khí, đông ấm hè mát.

Hạ Thiên khẽ cười hì hì:

– Hinh tỷ, tỷ có muốn mát mẻ một chút không?

– Đương nhiên muốn!

Tôn Hinh Hinh lại xoa xoa mồ hôi trên trán, nhưng lần này bàn tay của nàng vừa hạ xuống liền bị bàn tay của Hạ Thiên nắm được.

Tôn Hinh Hinh khuôn mặt lập tức ửng đỏ, tên tiểu sắc lang này lại muốn chiến tiện nghi của nàng.

– Hạ Thiên, đừng như vậy, buông ta ra đi!

Tôn Hinh Hinh vung tay định tránh ra nhưng lại thoát ra không được.

– Hinh tỷ, là tỷ nói muốn mát mẻ một chút mà, ta không cầm tay của tỷ thì làm sao có thể giúp tỷ mát mẻ chứ?

Hạ Thiên bộ dạng rất vô tội.

Tôn Hinh Hinh đang định nói gì đó lại đột nhiên cảm giác thấy một cố khí tức mát lạnh từ tay Hạ Thiên truyền qua, cỗ khí tức mát lạnh này rất nhanh chạy khắp toàn thân của nàng, khiến cho nàng có cảm giác như đi vào một căn phòng có điều hòa mát lạnh, không thể nói rõ cảm thấy bao nhiêu khoan khoái.

Tôn Hinh Hinh đã phát ngốc, nàng quay đầu nhìn vào Hạ Thiên, tâm lý lại xuất hiện một chủng cảm giác kỳ dị, nàng vốn cho là Hạ Thiên chỉ là tìm cái lý do để chiếm tiện nghi của nàng, kỳ thực mặc dù nàng cũng không phải không muốn Hạ Thiên cầm tay nàng, nhưng rốt cuộc hai người cũng vừa mới quen nhau chưa được bao lâu, nàng cũng không muốn quá thân mật với hắn.

Chỉ là nàng lại không nghĩ rằng Hạ Thiên thật có thể giúp nàng trở lên mát mẻ hơn, lúc này thì ánh mặt trời như thiêu như đốt ở trên đỉnh đầu dường như lại không có bất kỳ tác dụng gì đến nàng, dần dần nàng cũng không còn đổ mồ hôi nữa, trong tâm lý không khỏi toát lên một cái ý nghĩ, thiếu niên dường như có chút háo sắc này đến cùng còn mang cho nàng bao nhiêu kinh ngạc ngoài ý nữa đây?

– Hạ Thiên, ngươi đến cùng là ai?

Tôn Hinh Hinh dùng thanh âm như nói mê hỏi, mới quen không đến một ngày, Hạ Thiên đã hết lần này đến lần khác khiến cho nàng cảm giác đến cùng với trước đều bất đồng, nếu như nói hắn đơn giản đánh cho Trương Đại Trụ một trận không tính là cái gì đặc biệt, thì hành động ở trạm xe buýt đã khiến cho nàng có chút không thể tin tưởng nổi, tại trên xe buýt hắn đứng vững như Thái Sơn càng khiến cho nàng khó mà tưởng tượng, nàng vốn cho rằng hôm qua hắn mang kinh ngạc đến cho nàng đã đủ nhiều, nhưng nào biết hôm nay hắn lại mang đến cho nàng một lần kinh ngạc ngoài ý khác nữa.

– Hinh tỷ, ta đương nhiên là đàn ông mà!

Hạ Thiên cười hì hì trả lời.

– Không muốn nói cho ta thì thôi!

Tôn Hinh Hinh bất mãn kiều hừ một tiếng:

– Cái gì mà đàn ông chứ, chỉ là một cậu bé mà thôi!

Hạ Thiên có chút không phục, cái gì mà cậu bé, Thần tiên tỷ tỷ đều nói hắn đã là đàn ông chân chính.

Chẳng qua Hạ Thiên cũng không có phản bác, chỉ là dắt theo tay ngọc mềm mại của Tôn Hinh Hinh không nhanh không chậm đi về phía trước.

Thỉnh thoảng có người đi qua bên thân hai người đều nhịn không nổi quay đầu lại nhìn một cái, hiển nhiên mỗi người đều sẽ cho hai ngươi này là một đôi tình nhân, chỉ là như Tôn Hinh Hinh một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng như vậy lại phải đi theo cái tên gia hỏa tướng mạo bình thường ăn mặc phổ thông Hạ Thiên, điều này nhiều ít khiến cho tâm lý bọn họ có chút bất bình, đơn giản vì cái này chính là bông hoa nhài cắm bãi ứt trâu mà!

“Tuýt…tuýt….” Tiếng còi ô tô vang lên, một chiếc BMW dừng lại bên thân hai người, cửa sổ hạ xuống liền có một trung niên nam nhân thò đầu ra, bộ trạng trông rất nhã nhặn:

– Tiểu Tôn à, đang đi đâu vậy? Có muốn đi nhờ một đoạn không?

Nhìn đến trung niên nam nhân, Tôn Hinh Hinh lông mày không khỏi nhíu lại, một tia chán ghét chớp qua trong mắt, trên mặt miễn cưỡng nộ ra một nụ cười:

– Trần giảng viên, không cần phiền ông, chúng ta chỉ là tùy tiện dạo chơi thôi.

– Ừ, sự tình mấy ngày trước ta nói với cô suy xét thế nào rồi?

Trung niên nam nhân có chút tham lam liếc nhìn vóc người ngạo nhân của Tôn Hinh Hinh.

Ý tứ chán ghét trong mắt Tôn Hinh Hinh càng đậm:

– Trần giảng viên, ta đã có bạn trai.

– Vậy à, chính là hắn à?

Trung niên nam nhân liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái, lắc lắc đầu:

– Tiểu Tôn à, không phải ta nói cô, mọi phương diện của cô đều ưu tú, nhưng ánh mắt chọn bạn trai lại không được!

– Hinh tỷ, tên đần này là ai vậy?

Hạ Thiên liền không thoải mái, đây không phải rõ ràng nói hắn không tốt sao?

– Ngươi là học sinh sao lại ăn nói như vậy?

Tôn Hinh Hinh còn chưa kịp đáp lời thì trung niên nam nhân kia đã nổi giận:

– Ngươi học ở khoa nào? Lớp nào? Có tin hay không ta lập tức có thể đuổi ngươi?

– Ngu ngốc, tao không phải học sinh ở đây.

Hạ Thiên một mặt xem thường.

– Tiểu Tôn, cô xem đi, bạn trai của cô tố chất như thế nào? Mở mồm là nói tục!

Trung niên nam nhân lắc đầu thở dài:

– Coi tại mặt mũi của cô, ta không so đo cùng hắn, chẳng qua ta khuyên cô nhanh chóng chia tay với hắn đi!

– Trần giảng viên, đây là việc riêng của ta, không cần ông quan tâm.

Tôn Hinh Hinh cưỡng ép sự phẫn nộ, bình tĩnh nói.

– Ê, ngu ngốc, cút nhanh cho tao không là tao đánh mày đấy!

Hạ Thiên hung hăng trừng mắt với trung niên nam nhân.

Nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Hạ Thiên, trong lòng trung niên nam nhân sinh ra mấy phần sợ hãi:

– Ta là người có văn hóa, không thèm so đo với ngươi, Tiểu Tôn, ta đi trước, việc kia cô cứ suy nghĩ cho kỹ đi!

Quyến luyến không rời nhìn thân thể dụ người của Tôn Hinh Hinh thêm một lần, trung niên nam nhân mới nhấn ga lái xe tiếp tục đi về phía trước.

– Hinh tỷ, tên ngu ngốc kia muốn tỷ suy xét việc gì vậy?

Hạ Thiên nhịn không nổi hỏi.

– Tên sắc quỷ đó nói là hắn có thể khiến Trương Đại Trụ không dám tiếp tục tìm ta gây phiền hà, đổi lại hắn muốn ta phải làm vợ hai của hắn!

Tôn Hinh Hinh căm phẫn nói.

Hạ Thiên vừa nghe liền tức giận:

– Hinh tỷ, tỷ sao không nói sớm? Vừa rồi mà ta biết như vậy sẽ lập tức đem tên ngu ngốc kia đánh cho một trận.

Nhìn chiếc BMW chạy ra khỏi tầm mắt khiến cho Hạ Thiên cảm thấy rất buồn bực, xem ra chỉ có thể đợi lần sau gặp lại tên gia hỏa kia mới có thể tính sổ được với hắn.

Tiếp theo gió yên sóng lặng (Trời yên biển lặng), hai người đã đi dạo ở trong trường mấy giờ liền, đến thời gian giữa trưa thì Hạ Thiên trên cơ bản đã nhớ hết mấy cái khu vực trọng yếu nên đi như thế nào, tuy còn không tính là quen thuộc nhưng để đi đưa hoa thì không có vấn đề.

– Uầy, Hinh tỷ, Hạ Thiên, hai người phát triện nhanh thật đấy!

Hai người vừa về đến tiệm hoa, Phương Hiểu Như một bộ kinh ngạc kêu lên.

Tôn Hinh Hinh lập tức mặt đỏ lên, lúc này nàng mới nhớ ra, nàng cùng Hạ Thiên vẫn còn cầm tay nhau.

– Tử nha đầu, không được nói bậy bạ!

Tôn Hinh Hinh liếc mắt trắng Phương Hiểu Như, đồng thời cũng rụt tay về, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác:

– Gọi cơm chưa vậy?

– Hử… Còn chưa gọi, để em gọi điện thoại bảo bọn họ mang tới.

Phương Hiểu Như một bên gọi điện thoại một bên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vào Hạ Thiên, tâm lý còn có chút mê hoặc, nàng làm việc tại tiệm hoa đã gần một năm, cùng Tôn Hinh Hinh cũng rất quen thuộc, nàng cũng không rõ ràng vì sao Tôn Hinh Hinh luôn một mực rất chán ghét nam nhân, mà cái tên gia hỏa Hạ Thiên này cũng không biết có gì đặc biệt lại khiến cho Tôn Hinh Hinh đối xử với hắn khác hẳn bình thường như vậy?

Chẳng lẽ cái này gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp? Điều này cũng quá cũ rích rồi mà!

Phương Hiểu Như ở trong lòng phỏng đoán, mà Tôn Hinh Hinh cũng toàn thân không thoải mái, không phải vì Phương Hiểu Như mà là vừa mới buông tay của Hạ Thiên ra, không khí oi nóng liền khiến mồ hôi trên thân nàng như sắp trào ra, đều có chút chịu không được.

Nàng vừa mới ra mồ hôi thì hương thơm ngào ngạt trên thân thể của nàng cũng lập tức bay vào trong mũi Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn nàng khẽ cười hì hì, lại tiếp tục nắm lấy tay của nàng.

Tôn Hinh Hinh trong lòng có quỷ nhìn Phương Hiểu Như, nghĩ muốn rút tay về nhưng một luồng khí mát lạnh truyền tới từ cánh tay lại khiến cho nàng rất khó hạ quyết tâm, mà nàng đang chần chừ thì bên kia Phương Hiểu Như cũng gọi điện thoại xong.

– Hinh tỷ, hai người còn thật là không thể tách được nhau ra nha!

Phương Hiểu Như nhịn không nổi nói đùa một câu, hiện tại nàng đã hoàn toàn tin tưởng Tôn Hinh Hinh cùng Hạ Thiên đã là một đôi, tuy nàng cảm thấy tốc độ phát triển có chút quá nhanh, nhưng chẳng qua thời buổi bây giờ, mới quen nửa giờ đi đặt phòng, quen một ngày đã quyết định kết hôn đều có, hai người bọn họ cũng chỉ là cầm tay nhau, thật ra cũng chả có gì.

– Hiểu Như, em đừng có đoán mò, chị chỉ là sợ nóng, trên người của Hạ Thiên thật sự rất mát.

Tôn Hinh Hinh muốn giải thích.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!