Nghe thấy lời cầu hôn của Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh sững sờ.
Kịch bản… đâu phải thế này đâu chứ?
Tại sao Lâm Hữu Kỳ lại cầu hôn mình?
Lâm Hiểu Ninh vừa hoang mang, nhưng cũng vừa rung động trước lời cầu hôn này.
Dưới khán đài, các khán giả không ngừng hò hét: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Thầy chủ nhiệm và những bạn trong đội kịch lớp 12-1 lúc đầu còn cảm thấy kinh ngạc khi Lâm Hữu Kỳ không làm theo kịch bản. Nhưng sau khi thấy phản ứng kích động của mọi người, họ liền âm thầm khen ngợi: Lâm Hữu Kỳ tài thật! So với kịch bản cũ thì kịch bản mà Lâm Hữu Kỳ nghĩ ra quả đúng là hay hơn nhiều.
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ đang vô cùng hồi hộp nhìn Lâm Hiểu Ninh. Anh vẫn quỳ một chân trước mặt cô, chờ đợi cô nói ra câu trả lời.
Lâm Hiểu Ninh lại cảm thấy bối rối, bởi vì cảnh cầu hôn không hề có trong kịch bản.
Là do Lâm Hữu Kỳ nhớ nhầm sao? Hay là… Cậu ấy thật sự muốn cầu hôn mình?
Không đúng!
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy mình đúng là suy nghĩ vớ vẩn. Cho dù Lâm Hữu Kỳ có thật sự thích cô thì cũng sẽ tỏ tình chứ sao lại cầu hôn chứ?
Xem ra đúng là Lâm Hữu Kỳ nhớ nhầm rồi.
Lâm Hiểu Ninh nghĩ vậy thì liền chuẩn bị chấp nhận lời cầu hôn. Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ vừa rồi đợi mãi mà không thấy Lâm Hiểu Ninh trả lời thì vô cùng lo lắng, liền lên tiếng thuyết phục: “Xin nàng hãy đồng ý trở thành vợ của ta. Suốt cuộc đời này ta sẽ chiều chuộng nàng, che chở nàng, yêu thương nàng. Ta sẽ cho nàng mọi thứ mà ta có. Ta sẽ bảo vệ nàng bằng cả tính mạng của ta. Ta sẽ yêu nàng bằng cả trái tim mình suốt cuộc đời này.”
“AAAAAAA!!!!!!!!” Các bạn nữ ngồi dưới khán đài kích động hò hét trước lời nói của Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Tuấn Trì thì đứng dậy, hét lớn: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Những người khác cũng nhiệt tình hưởng ứng: “Đồng ý! Đồng ý!”
Lâm Mộng Na thấy cảnh náo nhiệt như vậy thì không nhịn được cười. Thế nhưng, Lâm Thế Lăng lại có tâm trạng ngược lại hoàn toàn với mẹ nuôi và mọi người.
Mặc dù biết rằng đây chỉ là một vở kịch, nhưng Lâm Thế Lăng lại chẳng thể nào thoải mái khi thấy Lâm Hiểu Ninh được cầu hôn bởi người khác, dù người đó có là Lâm Hữu Kỳ.
Đã vậy, những người xung quanh còn nhiệt tình ủng hộ Lâm Hiểu Ninh đồng ý. Thử hỏi Lâm Thế Lăng làm sao có thể vui nổi?
Từ sâu trong đáy lòng, Lâm Thế Lăng không hề muốn Lâm Hiểu Ninh đồng ý. Tuy nhiên, anh ta cũng biết rằng bây giờ, Lâm Hiểu Ninh là công chúa, còn Lâm Hữu Kỳ là hoàng tử.
Công chúa sẽ không từ chối hoàng tử.
Đó là điều không được thay đổi.
Lâm Thế Lăng chỉ có thể an ủi mình bằng cách tự nhủ: Đây là diễn kịch, không phải là sự thật. Hiểu Ninh đồng ý lời cầu hôn của Hữu Kỳ là vì kịch bản bắt buộc chứ không phải vì em ấy muốn thế.
Tuy nhiên, Lâm Thế Lăng đã lầm.
“Tôi đồng ý.” Lâm Hiểu Ninh đồng ý trước lời tỏ tình. Nhưng không phải vì tuần theo kịch bản, mà là vì làm theo trái tim mách bảo.
Cô mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng và sự dịu dàng. Cô nói với Lâm Hữu Kỳ: “Tôi đồng ý trở thành vợ của ngài.”
Nhưng không phải vì ngài là hoàng tử, mà vì ngài là Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ nghe được lời đồng ý của Lâm Hiểu Ninh thì vô cùng vui vẻ.
Anh đứng phắt dậy, ôm chầm lấy Lâm Hiểu Ninh trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Lâm Hiểu Ninh: “...” Trong kịch bản… không có cảnh ôm thì phải.
Nhưng mà… Nếu hoàng tử đã chủ động… thì công chúa cũng nên đáp lại, phải không?
Lâm Hiểu Ninh nghĩ như vậy thì cũng ôm lấy Lâm Hữu Kỳ.
Cảm nhận được sự đáp lại của Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ càng hạnh phúc, ôm lấy cô càng chặt.
Lúc này, người dẫn chuyện cảm thấy tiết mục của lớp mình đã diễn ra quá lâu, phía sau cũng còn vài lớp chưa biểu diễn nên vội vàng kết thúc tiết mục: “Chàng hoàng tử và nàng công chúa dành cho nhau chiếc ôm ấm áp, hứa với nhau rằng cả hai sẽ không bao giờ xa rời. Từ đó về sau, chàng hoàng tử và nàng công chúa luôn luôn ở bên nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc yên bình… Và tiết mục của lớp 12-1 tới đây là kết thúc, xin chân thành cảm ơn mọi người.”
Lời vừa dứt, bên dưới khán đài ngập tràn tiếng vỗ tay.
Lâm Hiểu Ninh thấy thông báo kết thúc thì liền buông tay rồi bảo Lâm Hữu Kỳ: “Cậu đừng ôm tôi nữa.” Lại nhớ đến nụ hôn vừa nãy, Lâm Hiểu Ninh liền nói: “Tôi cần phải nói chuyện với cậu.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền bỏ Lâm Hiểu Ninh ra. Nhưng không nghĩ rằng, anh lại vui vẻ nói với cô: “Cậu đợi tôi một lát.” rồi chạy khỏi sân khấu.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì ngơ ngác một hồi. Sau đó, cô cũng vội vàng đi xuống sân khấu để lớp tiếp theo lên biểu diễn.
Một lúc sau.
Lâm Hiểu Ninh thay đồ xong thì liền đi đến chỗ của Lâm Mộng Na.
Vừa nhìn thấy con gái, Lâm Mộng Na đã vui vẻ khen ngợi: “Hiểu Ninh, con thể hiện tốt lắm. Bộ trang phục hôm nay con mặc cũng rất đẹp.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì vui vẻ cảm ơn mẹ.
Lâm Mộng Na lại quay sang nói với Lâm Tuấn Trì: “Chốc nữa gửi ảnh của Hiểu Ninh cho mẹ nhé!”
Lâm Tuấn Trì liền giả ngốc: “Dạ? Ảnh gì ạ?” Lâm Tuấn Trì chụp ảnh và quay video của Lâm Hiểu Ninh để gửi cho Lâm Hữu Kỳ, sau đó sẽ đòi thù lao. Nếu bây giờ mà đưa ảnh và video cho mẹ nuôi thì làm sao có thể nhận được thù lao nữa?
Tuy nhiên, Lâm Tuấn Trì làm sao có thể qua mắt Lâm Mộng Na? Bà đưa mắt nhìn anh, sau đó nói: “Không giao ảnh thì cắt tiền tiêu vặt.”
Thế là Lâm Tuấn Trì hết cách, đành phải gửi ảnh cho mẹ nuôi của mình. Nhưng đương nhiên, anh vẫn không quên giữ lại vài tấm hình và mấy video để kiếm chút thù lao từ Lâm Hữu Kỳ.
Mà nghĩ đến Lâm Hữu Kỳ, Lâm Tuấn Trì liền hỏi Lâm HIểu Ninh: “Hữu Kỳ đâu rồi nhỉ? Thằng bé không đi cùng với em sao?”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến tên của Lâm Hữu Kỳ thì có chút tức giận. Anh dám hôn cô, bây giờ lại chạy biến đi đâu mất. Lâm Hiểu Ninh càng nghĩ càng bực, liền hậm hực đáp: “Em không biết.”
Lâm Thế Lăng im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng: “Hiểu Ninh, em có thể ra ngoài nói chuyện với anh một lát được không?”
“Được ạ.” Lâm Hiểu Ninh miễn cưỡng nở trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Anh nghĩ trong trường hợp này, tôi có thể nói “không” không?
Lâm Thế Lăng thấy Lâm Hiểu Ninh đồng ý thì liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Ra khỏi hội trường, Lâm Thế Lăng liền đi đến dưới một gốc cây.
Lâm Hiểu Ninh đi theo anh ta với vẻ không tình nguyện.
Đi đến nơi, cô liền hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì im lặng một hồi.
Thật ra, ngay khi Lâm Hiểu Ninh vẫn còn đang ở trên sân khấu, anh ta đã nghĩ đến chuyện hẹn cô ra ngoài rồi.
Anh ta muốn thổ lộ tình cảm với cô.
Lâm Thế Lăng biết thổ lộ ngay lúc này là quá vội vã. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ ôm nhau, anh ta không thể nào chờ thêm được nữa.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ vẫn luôn thân thiết với nhau. Vì vậy, anh ta cảm thấy vô cùng bất an.
Do đó, sau khi suy đi tính lại một hồi, anh ta quyết định thở lộ: “Hiểu Ninh, anh thích em.”
Nghe thấy Lâm Thế Lăng nói ra câu này, Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức cảm thấy thật ngớ ngẩn: Thích? Mình đâu có làm gì để anh ta thích mình đâu chứ? Chẳng lẽ là do mình là nữ chính nên anh ta thích mình sao?
Lâm Hiểu Ninh nhíu mày, không hề đắn đo mà đáp: “Xin lỗi, em không thích anh.”
Lâm Thế Lăng sững sờ.
Anh ta không ngờ Lâm Hiểu Ninh lại thẳng thắn đến vậy. Cô đã ngay lập tức từ chối anh ta mà chẳng hề do dự. Khuôn mặt lúc thốt ra câu từ chối tàn nhẫn trông cũng tỉnh bơ như người từ chối anh ta không phải là cô vậy.
Lâm Thế Lăng đứng hình.
Mất một lúc, anh ta mới tiếp tục nói: “Hiện tại em vẫn chưa thích anh. Nhưng liệu em có thể cho chúng ta có cơ hội để tìm hiểu về nhau không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!