Nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói đập vỡ điện thoại của mình, nụ cười trên môi Lâm Hiểu Ninh liền vụt tắt. Cô biết Lâm Hữu Kỳ nói được làm được nên liền vội vàng năn nỉ: “Đừng đập mà!”
Lâm Hữu Kỳ một tay vẫn cầm điện thoại giơ lên cao, một tay vẫn giữ chặt lấy người Lâm Hiểu Ninh. Thấy Lâm Hiểu Ninh năn nỉ mình, anh liền nói: “Đọc mật khẩu để tôi tự tay xóa video. Xóa xong tôi sẽ trả máy lại cho cậu.”
Lâm Hiểu Ninh đương nhiên không muốn bị Lâm Hữu Kỳ đập điện thoại. Nhưng cô cũng không muốn xóa video đi. Vì vậy, cô bắt đầu dẻo miệng: “Phát âm tiếng anh của cậu rất chuẩn, giọng cậu cũng hay ơi là hay. Vì vậy tôi mới muốn quay video để mỗi ngày đều có thể nghe cậu nói tiếng anh. Thế nên cậu đừng bắt tôi xóa video, có được không?”
Lâm Hữu Kỳ được Lâm Hiểu Ninh khen thì trong lòng cực kỳ sảng khoái. Tuy nhiên, lý trí vẫn nhắc nhở anh hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Nếu muốn nghe giọng tôi thì sao không ghi âm mà lại quay video?”
Lâm Hiểu Ninh nhận được câu hỏi này thì ngập ngừng mất vài giây. Sau đó, cô thản nhiên trả lời: “Quay video thì mới nhìn thấy cậu. Còn ghi âm chỉ nghe được giọng của cậu thôi.”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, hỏi: “Nghe giọng tôi còn chưa đủ à? Còn cần nhìn tôi làm gì nữa?”
Lâm Hiểu Ninh không chút đỏ mặt mà nói: “Nhìn cậu bởi vì cậu đẹp trai đấy!”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ ngây người. Cánh tay của anh đang giữ lấy Lâm Hiểu Ninh thì cứng ngắc, hai tai từ từ trở nên đỏ ửng.
Lâm Hữu Kỳ biết mình đã bị Lâm Hiểu Ninh trêu chọc cho ngại ngùng nên liền giả bộ nổi nóng để đỡ xấu hổ.
“Đừng tưởng khen tôi đẹp trai mà tôi sẽ vui!” Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng, “Mau đọc mật khẩu để tôi xóa video.”
Lâm Hiểu Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định nịnh nọt Lâm Hữu Kỳ. Cô tiếp tục nói: “Tôi học tập vất vả, có nhiều lúc cảm thấy áp lực lắm. Bây giờ cậu cho tôi giữ lại video của cậu, xem như là cho tôi động lực để phấn đấu trong học tập, có được không?”
Lâm Hữu Kỳ liền hỏi: “Video của tôi và động lực học tập của cậu thì có gì liên quan đến nhau?”
“Đương nhiên là liên quan rồi!” Lâm Hiểu Ninh nói, “Cậu học giỏi như vậy, tôi đã xem cậu là tấm gương sáng để học tập. Vì vậy, tôi muốn ngày ngày xem video của cậu để nhắc nhở bản thân hãy phấn đấu để trở nên tài giỏi, xuất sắc như cậu đấy!”
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì vui ra mặt. Tuy nhiên, anh vẫn mạnh miệng từ chối: “Tôi không cho phép người khác quay trộm tôi. Vì vậy cậu mau xóa video đi đi!”
Lâm Hiểu Ninh thấy đến lúc này mà Lâm Hữu Kỳ vẫn còn bắt cô xóa video thì khuôn mặt ngay lập tức trở nên ỉu xìu. Cô nghĩ bụng: Mình đã nói đến đến mỏi cả miệng mà Lâm Hữu Kỳ vẫn cứng đầu như vậy sao?
Lâm Hiểu Ninh càng nghĩ càng bất mãn nên liền nói: “Tôi chỉ quay có một chút thôi mà! Quay một video thì cũng đâu có gì quá đáng chứ? Hơn nữa chúng ta đã là bạn bè rồi, tôi có video của cậu trong máy thì làm sao chứ?”
Lâm Hữu Kỳ liền bảo: “Nhưng tôi đâu có video của cậu trong máy đâu?”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh không hề suy nghĩ mà đã ngay lập tức nói: “Vậy thì cậu quay đi! Có phải tôi không cho cậu quay đâu.”
Chỉ đợi Lâm Hiểu Ninh nói mỗi câu này, Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức bảo: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ quay cậu.”
“Hả?” Lâm Hiểu Ninh nhíu mày, khuôn mặt giống như không hiểu chuyện gì.
Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên lại thả Lâm Hiểu Ninh ra, sau đó một tay cầm điện thoại của cô, còn tay kia lấy điện thoại của mình giơ về phía cô rồi nhấn nút bật video.
Lâm Hiểu Ninh thấy hành động của Lâm Hữu Kỳ thì liền hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Không phải cậu bảo tôi quay cậu sao?” Lâm Hữu Kỳ nói, “Bây giờ tôi quay đây.”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh vội vàng lấy tay che mặt rồi nói: “Đợi đã! Tôi chưa kịp chuẩn bị.”
Lâm Hữu Kỳ liền bảo: “Lúc cậu quay tôi cũng có cho tôi thời gian chuẩn bị đâu.”
Lâm Hiểu Ninh không còn lời nào để cãi. Lâm Hữu Kỳ liền bảo: “Bỏ cái tay đang che mặt ra rồi nhìn vào camera cho tôi, nếu không tôi ném bay điện thoại của cậu đấy.”
Lâm Hiểu Ninh mím môi, vừa âm thầm mắng chửi Lâm Hữu Kỳ trong lòng, vừa phải làm theo lời anh, bỏ tay đang che mặt xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn ngay lập tức được điện thoại thu lại.
Lâm Hữu Kỳ nhìn khuôn mặt Lâm Hiểu Ninh trên màn hình điện thoại thì trong lòng liền cảm thấy thích thú. Anh bắt đầu ra lệnh: “Cười lên!”
Lâm Hiểu Ninh không muốn nghe theo. Nhưng nhìn thấy điện thoại của mình vẫn còn đang nằm trong tay Lâm Hữu Kỳ, cô đành miễn cưỡng nở nụ cười.
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh ngoan ngoãn nghe theo thì lại ra lệnh: “Xoay một vòng cho tôi xem.”
Lâm Hiểu Ninh nhanh chóng xoay một vòng. Lâm Hữu Kỳ lại ra lệnh: “Bật nhảy hai cái.”
Lâm Hiểu Ninh bắt đầu bực mình nhưng vẫn nghe theo lời Lâm Hữu Kỳ, bật nhảy hai cái.
Lâm Hữu Kỳ rất hài lòng, liền hỏi: “Ai là bạn của cậu?”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Hữu Kỳ hỏi vậy thì tưởng mình nghe nhầm nên liền hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”
Lâm Hữu Kỳ nhắc lại: “Tôi hỏi ai là bạn của cậu? Mau trả lời!”
Lâm Hiểu Ninh không biết vì sao Lâm Hữu Kỳ lại hỏi như vậy nhưng vẫn phải đáp: “Cậu.”
Lâm Hữu Kỳ cau mày, nói: “Tôi hỏi ai là bạn của cậu, cậu phải trả lời đầy đủ, nói cả tên họ tôi ra.”
Lâm Hiểu Ninh thầm mắng Lâm Hữu Kỳ: Đúng là đồ thích bắt bẻ người khác!
Sau đó, cô trả lời: “Bạn của tôi là Lâm Hữu Kỳ.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy câu trả lời vừa ý thì lại hỏi: “Vậy cậu có bỏ bạn của mình rồi đuổi theo một tên ất ơ nào đó không?”
Lâm Hiểu Ninh: ???
“Trả lời đi!” Lâm Hữu Kỳ thúc giục, “Tôi hỏi cậu có bỏ tôi lại rồi đuổi theo một tên ất ơ nào không?”
Lâm Hiểu Ninh nghĩ bụng: Quả nhiên là cái tên này thù dai mà! Nhất định là cậu ta đang nhắc lại cái chuyện mình bỏ cậu ta ở thư viện để đuổi theo Lương Hiên đây.
Lâm Hiểu Ninh trả lời: “Tôi sẽ không bỏ bạn của mình để đuổi theo người khác.”
“Vậy à?” Lâm Hữu Kỳ hỏi với giọng điệu châm chọc, “Vậy sao tôi nhớ hôm nay cậu đã bỏ tôi ở trên thư viện nhỉ?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì chỉ có thể gượng cười mà trả lời: “Tôi xin lỗi… Từ giờ trở đi tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì hài lòng. Nhưng Lâm Hiểu Ninh tưởng rằng như vậy là xong, ai ngờ Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Cậu có thích quà không?”
Lâm Hiểu Ninh nghe được câu hỏi này thì thấy khó hiểu, liền nhìn Lâm Hữu Kỳ chằm chằm. Đến khi Lâm Hữu Kỳ thúc giục cô trả lời nhanh lên, cô mới đáp: “Tôi đương nhiên là thích quà rồi.”
Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Vậy cậu thích quà do ai tặng nhất?”
Lâm Hữu Kỳ hỏi câu hỏi này thì trong lòng mong đợi Lâm Hiểu Ninh sẽ trả lời rằng cô thích quà do anh tặng nhất. Nhưng không ngờ, Lâm Hiểu Ninh suy nghĩ một hồi thì lại trả lời: “Tôi thích quà do mẹ nuôi tặng nhất.”
Lâm Hữu Kỳ nghe xong câu trả lời thì liền nhìn Lâm Hiểu Ninh bằng ánh mắt bất mãn. Sau đó, anh liền nói: “Nếu không tính quà của mẹ nuôi thì cậu thích quà do ai tặng nhất?”
Lâm Hiểu Ninh lại đáp: “Làm sao tôi biết được? Tôi phải xem quà của những người khác như thế nào thì tôi mới biết là tôi thích của ai hơn chứ?”
Nghe tới đây, Lâm Hữu Kỳ giận không nhịn được, liền lớn tiếng: “Sao cậu không nói là cậu thích quà của tôi nhất? Tôi là bạn của cậu mà!”
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ nổi nóng thì ấp úng nói: “Nhưng mà… cậu có tặng quà cho tôi đâu…”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền nhìn Lâm Hiểu Ninh chòng chọc, sau đó hỏi: “Vậy nếu tôi tặng quà cho cậu thì cậu có thích quà của tôi nhất không?”
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ: Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!