Tốc độ đi lại của Lâm Hữu Kỳ rất nhanh nên chẳng mấy chốc, anh đã lên đến thư viện.
Vừa bước vào thư viện, anh đã nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh đang ngồi đọc sách ở chiếc bàn ngay bên cạnh cửa sổ.
Không chút chần chừ, Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức bước về phía Lâm Hiểu Ninh trước ánh mắt của rất nhiều học sinh đang ở trong thư viện.
Lâm Hiểu Ninh vốn đang chăm chú đọc sách. Nhưng nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Hiểu Ninh liền quay lại nhìn thì đã thấy Lâm Hữu Kỳ bước đến trước mặt mình rồi.
Ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ liền ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác trong giây lát rồi hỏi: “Cậu đến đây làm gì vậy?”
Lâm Hữu Kỳ vẫn còn bực mình vì chuyện Lương Hiên muốn tiếp cận Lâm Hiểu Ninh nên liền cáu kỉnh đáp: “Đi lên thư viện thì đương nhiên là để đọc sách chứ còn làm gì nữa?”
Lâm Hiểu Ninh thấy thái độ của Lâm Hữu Kỳ như vậy thì theo thói quen, cô liền lớn tiếng: “Thế cậu đi đọc sách đi! Ngồi cạnh tôi làm gì?”
Nói xong, Lâm Hiểu Ninh mới nhớ ra chuyện mình và Lâm Hữu Kỳ đã trở thành bạn bè. Lại nhớ đến cả chuyện tính cách của Lâm Hữu Kỳ bây giờ là do ảnh hưởng từ quá khứ, Lâm Hiểu Ninh liền dặn bản thân bình tĩnh, không nên cáu gắt với Lâm Hữu Kỳ như trước nữa.
Mà lúc này, Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh lớn tiếng thì cũng im im.
Sau đó, anh nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh thì thấy cô đang cầm một cuốn sách về kinh tế được viết hoàn toàn bằng tiếng anh.
Dù biết Lâm Hiểu Ninh rất giỏi, nhưng Lâm Hữu Kỳ vẫn hỏi: “Cuốn sách này cậu đọc có hiểu không?”
“Hiểu thì mới đọc chứ.” Lâm Hiểu Ninh vừa nói vừa định tiếp tục đọc sách. Thế nhưng, cô lại thấy Lâm Hữu Kỳ vẫn ngồi yên bên cạnh mình nên liền hỏi: “Sao cậu không đọc sách đi?”
Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Hiểu Ninh nói thì liền đứng dậy, đẩy ghế của mình sát vào ghế Lâm Hiểu Ninh rồi lại ngồi xuống. Sau đó, Lâm Hữu Kỳ nói: “Tôi đọc cùng cậu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy thế thì gật đầu, nói: “Vậy cũng được.” rồi đưa sách lại gần Lâm Hữu Kỳ để anh đọc cùng mình.
Thế là hai người ngồi sát cạnh nhau để đọc sách.
Lúc này, Lương Hiên cũng đã lên đến thư viện.
Vừa bước vào thư viện, anh đã nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ ngồi cạnh nhau, trông vô cùng thân thiết.
Mặc dù Lâm Hiểu Ninh từng nói cô và Lâm Hữu Kỳ là họ hàng. Nhưng bây giờ thấy hai người ngồi sát cạnh nhau thân mật như vậy, Lương Hiên vẫn cảm thấy có chút không vui.
Nhưng cảm xúc không vui đó rất nhanh đã qua đi. Lương Hiên liền nhanh chóng tiến về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hữu Kỳ đang đọc sách thì cảm nhận được có người đang bước đến nên liền quay lại nhìn thì thấy Lương Hiên.
Ngay lập tức, Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Tuy nhiên, Lương Hiên chỉ chú ý đến một mình Lâm Hiểu Ninh nên không thấy được biểu cảm của Lâm Hữu Kỳ.
Anh đi đến bàn của Lâm Hiểu Ninh, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với cô rồi nói: “Chào cậu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy lời chào thì mới rời mắt khỏi cuốn sách rồi nhìn về phía Lương Hiên.
Thấy Lương Hiên đã ngồi ở đối diện, Lâm Hiểu Ninh nở một nụ cười xã giao rồi nói: “Chào cậu.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì liền nhìn Lâm Hiểu Ninh chòng chọc, trong lòng thầm cáu gắt: Chào cái gì mà chào? Sao vừa rồi tôi đến cậu không chào tôi?
Lâm Hiểu Ninh lúc này đang nhìn về phía Lương Hiên nên không để ý đến Lâm Hữu Kỳ. Lương Hiên lại thấy Lâm Hiểu Ninh cứ nhìn về phía mình nên có chút ngại ngùng, liền vô thức đưa tay lên gãi đầu rồi nhoẻn miệng cười.
Mà hành động này của Lương Hiên lọt vào trong mắt Lâm Hữu Kỳ thì ngay lập tức đã khiến cho Lâm Hữu Kỳ phát cáu, liền lớn tiếng: “Chúng tôi đang đọc sách, cậu tự nhiên đến đây làm gì? Mau tránh ra chỗ khác đi!”
Lương Hiên nghe thấy vậy thì đứng hình, hoàn toàn không tin được Lâm Hữu Kỳ lại nói với mình như thế.
Lâm Hiểu Ninh cũng bất ngờ trước lời nói của Lâm Hữu Kỳ. Cô không hiểu tại sao Lâm Hữu Kỳ tự nhiên lại tức giận như thế, nhưng nổi nóng với với người khác như vậy là không đúng nên Lâm Hiểu Ninh liền đá nhẹ vào chân Lâm Hữu Kỳ rồi bảo: “Cậu đừng có nói năng như vậy.”
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh vì Lương Hiên mà nói với mình như thế thì cực kỳ tức giận. Nhưng chưa kịp nổi nóng với Lâm Hiểu Ninh thì Lâm Hiểu Ninh đã mỉm cười nhìn Lương Hiên rồi nói: “Cậu thông cảm, Lâm Hữu Kỳ tính khí hơi nóng nhưng không có ý gì xấu đâu.”
Lương Hiên nghe vậy thì cười gượng, sau đó nói với Lâm Hiểu Ninh: “Thật ra tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Hiểu Ninh chưa kịp hỏi xem Lương Hiên muốn nói chuyện gì với mình thì Lâm Hữu Kỳ đã lên tiếng: “Lâm Hiểu Ninh cần phải học nên nếu muốn mời cậu ta đi chơi thì đừng có mơ. Muốn xin số điện thoại cũng không được. Cậu ta không rảnh nhắn tin với cậu.”
Lương Hiên nghe đến đây thì đã đoán ra được vì sao Lâm Hữu Kỳ lại có thái độ gay gắt với mình. Anh nghĩ nhất định lúc nãy, Lâm Hữu Kỳ đã nghe thấy anh và bạn nhắc đến chuyện mời Lâm Hiểu Ninh đi chơi và xin số điện thoại nên bây giờ mới tỏ ra khó chịu với anh như thế. Tuy nhiên, anh chỉ muốn thân thiết với Lâm Hiểu Ninh chứ đâu có ý đồ xấu gì đâu. Hơn nữa, Lâm Hữu Kỳ cũng đâu có tư cách gì để ngăn cản anh không được tiếp cận Lâm Hiểu Ninh chứ? Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh chỉ là họ hàng thôi mà.
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói mấy lời gay gắt với Lương Hiên thì cảm thấy Lâm Hữu Kỳ thật quá đáng. Vì vậy, cô liền đưa mắt lườm Lâm Hữu Kỳ một cái.
Lâm Hữu Kỳ bị lườm thì vô cùng giận dữ, liền quay sang trút giận lên người Lương Hiên: “Tôi đã nói đến vậy mà cậu vẫn còn ở đây à? Mau cút ra chỗ khác để tôi và Lâm Hiểu Ninh còn đọc sách. Cậu cứ ngồi trước mặt tôi làm tôi cực kỳ ngứa mắt đấy! Cút về lớp đi!”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh thật sự không thể chịu nổi.
Cô đập tay xuống bàn “rầm” một cái, sau đó quát Lâm Hữu Kỳ: “Cậu im đi!”
Lâm Hữu Kỳ bị quát thì ngẩn người. Còn Lương Hiên thấy Lâm Hiểu Ninh đứng về phía mình thì rất vui vẻ. Anh lại nghĩ nếu bây giờ mình chạy ra ngoài, Lâm Hiểu Ninh nhất định sẽ đuổi theo. Như vậy, anh và cô sẽ có không gian riêng để nói chuyện với nhau mà không bị Lâm Hữu Kỳ chen ngang nữa.
Thế là Lương Hiên thật sự đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
Lâm Hiểu Ninh thấy thế thì nghĩ có lẽ Lâm Hữu Kỳ đã làm Lương Hiên cảm thấy bị xúc phạm nên mới bỏ đi như vậy.
Mà cũng đúng thôi!
Lâm Hiểu Ninh nghĩ nếu cô mà bị Lâm Hữu Kỳ nói nặng lời như thế thì cũng sẽ rất tức giận mà bỏ đi.
Lâm Hữu Kỳ thật sự là quá đáng quá rồi!
Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến đây thì không biết có nên đuổi theo Lương Hiên hay không. Dù sao Lương Hiên cũng bị Lâm Hữu Kỳ đối xử quá đáng nên Lâm Hiểu Ninh nghĩ mình cũng nên thay Lâm Hữu Kỳ xin lỗi một câu. Hơn nữa, Lâm Hiểu Ninh sắp chuyển đến lớp chọn nên cô và Lương Hiên sẽ thường xuyên gặp mặt. Vì vậy, nếu chuyện hôm nay không giải quyết êm đẹp thì sau này gặp nhau sẽ rất khó xử.
Thế là Lâm Hiểu Ninh liền ngồi dậy, quyết định đi xin lỗi Lương Hiên một câu.
Lâm Hữu Kỳ liền hỏi: “Tự nhiên đứng dậy làm gì thế?”
Lâm Hiểu Ninh vẫn còn tức Lâm Hữu Kỳ nên liền cáu kỉnh nói: “Tôi đi tìm Lương Hiên.”
Nói xong, Lâm Hiểu Ninh liền định chạy ra ngoài thư viện nhưng Lâm Hữu Kỳ liền nhanh tay giữ cô lại.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì nhíu mày, nói: “Cậu bỏ tay ra đi.”
“Tôi không bỏ!” Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng, “Cậu không được đi theo cậu ta. Cậu là bạn của tôi cơ mà. Sao cậu lại đi theo cậu ta chứ?”
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ: Chính vì tôi là bạn của cậu, nên cậu đắc tội với Lương Hiên thì tôi mới phải đuổi theo xin lỗi cậu ta đấy. Chứ nếu hôm nay người mắng cậu ta là người khác thì tôi đã mặc kệ cậu ta rồi.
Tuy nhiên, vì còn bực bội với Lâm Hữu Kỳ nên Lâm Hiểu Ninh liền lớn tiếng: “Tôi muốn đuổi theo ai cậu không có quyền can thiệp.”
Nói dứt câu, Lâm Hiểu Ninh liền hất tay Lâm Hữu Kỳ ra rồi đuổi theo Lương Hiên.
Mà lúc này, Lâm Hữu Kỳ bị lời nói và hành động của Lâm Hiểu Ninh khiến cho tức điên người, đôi mắt hiện lên tơ máu, vùng trán nổi đầy gân xanh.
Anh siết chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lợi kìm nén cơn giận.