Vấn đề đang nói đến bị gác sang một bên, một tay Tư Yến đỡ nàng nằm xuống, hướng nàng nằm dựa lên người mình, sau đó không làm gì khác nữa.
Hắn đang đợi nàng chủ động.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi mi mảnh mai của nhau.
Hai lồng ngực áp sát, tim đập chung một nhịp.
Tình yêu bén rễ từ lúc nào không rõ vây quanh hai người, sợi tơ tình quấn lấy nhau. Họ thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt đối phương, bên nhau đã mười năm, nhưng lúc này lại chợt thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chính trong khoảnh khắc này, tàn dư của người kia trong trái tim Hình Chiến hoàn toàn bị xóa sạch.
"Chủ nhân, thuộc hạ quả thực từng ngưỡng mộ sư huynh." Bàn tay đặt trên ngực hắn khẽ nắm lại, nàng biết lời nói này không thích hợp, nhưng nàng vẫn phải nói.
Biểu cảm Tư Yến hơi cứng lại, nhưng phản ứng cũng không kích động như trước. Hắn hít sâu, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói tiếp.
"Ở phái Bích Loan, mọi người đều tôn sùng thực lực, sư huynh lại là đệ tử ưu tú nhất. Từ khi thuộc hạ hiểu chuyện cho đến nay vẫn luôn coi hắn như mục tiêu để nỗ lực."
Trong hang động tối tăm khổng lồ ấy, Hình Giới là mặt trời của nàng, trước khi tình cảm của nàng chưa bị những luật lệ bào mòn, hắn luôn là người mang đến cho nàng hơi ấm.
Hình Giới tỏa sáng đến mức khiến nàng không tự chủ được muốn đi theo. Nàng nỗ lực truy đuổi, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, thậm chí sau này còn muốn đứng bên cạnh hắn. Lúc ấy nàng cho rằng chỉ cần có thể sánh vai cùng sư huynh, bản thân cũng có thể tỏa sáng như hắn.
Nàng liều mạng hơn ai hết, thành công được sư phụ nhìn bằng con mắt khác, sắp xếp hai người cùng tập võ luyện kiếm.
Nhưng sự thật chứng minh nàng sai hoàn toàn, cho dù nàng đã trở thành cao thủ số một số hai nhưng vẫn không thể nở nụ cười rạng rỡ như sư huynh. Bởi tính cách của hai người sớm đã bị người mua quyết định, sự giáo dục nhân cách mà họ nhận được từ thời thơ ấu đã định hình họ thành hai con người hoàn toàn khác nhau.
Người mua muốn nàng lạnh lùng, ít nói ít cười, lúc nào cũng phải cẩn thận giống như bản thân là một thanh kiếm vậy.
Cho nên nàng không thể tươi cười rạng rỡ và dễ gần như sư huynh, cho dù thực lực của hai người không phân cao thấp, nhưng chỉ cần nàng đứng bên cạnh người lúc nào cũng tỏa sáng như Hình Giới thì vĩnh viễn chỉ có thể là một cái bóng.
"Cứ cách một thời gian sư phụ lại cho chúng thuộc hạ thi đấu một lần, tìm ra khuyết điểm của nhau trong quá trình bàn luận kĩ năng cầm kiếm, sau đó lại cải tiến tiếp."
Nhiều năm qua, bọn họ thi đấu mấy chục trận, có lúc sư huynh thắng, có lúc nàng chiếm thế thượng phong. Trước khi chưa lấy được vũ khí thuộc về riêng mình, hai người thậm chí còn làm gãy vài thanh kiếm trong quá trình thi đấu quyết liệt.
Nàng rất hưởng thụ quá trình so tài cùng sư huynh, đây là một trong số ít lần nàng có thể tự do thể hiện bản thân.
Nhưng về sau khi sư huynh nhận chủ, ở trận thi đấu cuối cùng, hắn ra chiêu cực kỳ sắc bén đến nỗi không còn là so tài bình thường nữa, dường như hắn muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
"Trong trận thi đấu đó, sư huynh khiến thuộc hạ bị thương rất nặng." Nàng vuốt ve vị trí dưới xương sườn trái, giọng điệu nhẹ nhàng.
Tư Yến đau lòng nhíu mày, không tự chủ được duỗi tay muốn chạm vào nàng.
Thì ra là thế, vết sẹo kinh khủng này hóa ra đến với nàng theo cách đó.
Khi hắn còn đang thương tiếc, Hình Chiến bỗng nắm lấy tay hắn, dùng sức ấn mạnh những đầu ngón tay chai sạn mà hắn không dám dùng sức vào chỗ xương sườn.
Xúc cảm bên dưới tay vô cùng mềm mại.
Ánh mắt Tư Yến chuyển từ thương hại sang không thể tin: "Nàng......"
Hình Chiến gật đầu, xác nhận suy đoán của hắn.
"Sư huynh tự tay bẻ gãy chiếc xương sườn này." Nàng nói, vẻ mặt cuối cùng cũng dao động: "Tính mạng của thuộc hạ lúc đó ngàn cân treo sợi tóc, thật vất vả mới tỉnh lại thì sư huynh đã rời đi mấy tháng."
Tư Yến nhìn về phía kiếm Vọng Giới, hắn hiểu ra: "Nàng vẫn luôn đợi hắn giải thích."
"Vâng, mãi cho đến không lâu trước đây, vẫn luôn đợi." Nàng cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người: "Nhưng gặp lại sư huynh một lần nữa, thuộc hạ mới phát hiện......"
"...... Phát hiện trái tim mình chỉ nhung nhớ chủ nhân."
Đôi môi mỏng của Tư Yến khẽ mở, sửng sốt không nói nên lời.