"Nói cho ta hiểu biết của ngươi về phái Bích Loan đi, để ta còn có cái mà phân tích." Tư Yến nhìn đống lửa, giống như lơ đãng hỏi.
Hình Chiến do dự một lúc, sau đó lên tiếng: "Thuộc hạ không biết nên nói từ đâu."
Hắn sớm đã đoán được nàng sẽ trả lời như vậy vì thế nói: "Ta hỏi, ngươi đáp."
"Dạ." Nàng gật đầu, rũ mắt lắng nghe.
"Nghe nói đệ tử của phái Bích Loan cả đời chỉ nhận một chủ nhân."
"Đúng vậy."
"Vậy sau khi chủ nhân chết, bọn họ sẽ đi đâu?"
"Hộ vệ không làm tròn bổn phận sẽ phải chấp nhận tự sát. Nếu chủ nhân bị bệnh chết, cần phải tháo bài và không được tự cho mình là hộ vệ nữa."
"Tháo bài?"
"Nghĩa là từ bỏ Hình thị, không còn liên quan gì đến bang phái nữa."
Tư Yến im lặng, hắn không khỏi tưởng tượng nếu có một ngày hắn thật sự bất hạnh bị tập kích mà chết, hắn nỡ để nàng tự sát hay sao? Hoặc là, hắn có thể chấp nhận việc nàng từ bỏ thân phận hộ vệ, không còn ở bên cạnh hắn từng giây từng phút nữa?
Nhưng nàng sẽ đi đâu nếu không ở bên cạnh hắn?
Với suy nghĩ này, hắn buột miệng thốt ra những gì mình kìm nén. "...... Kiếm của ngươi, vì sao lại gọi là Vọng Giới?"
Hình Chiến vừa rồi còn tỏ ra bình tĩnh đột nhiên ngước mắt lên đầy kinh ngạc.
Phản ứng của nàng làm tim hắn đau nhói, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên chờ đợi đáp án của nàng.
"...... Thuộc hạ phạm sai, xin chủ nhân trách phạt." Nàng khuỵu gối quỳ xuống.
Tư Yến như bị có thứ gì mắc kẹt trong cổ họng.
Nàng không muốn nói.
Chấp nhận chịu phạt cũng không muốn tiết lộ chuyện về Hình Giới nửa phần.
Hắn muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng không đủ dũng khí.
Trong lòng Tư Yến như đổ mưa, những hạt mưa dần dần hình thành vũng nước chôn vùi những đốm sáng trong con ngươi, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
Nếu nàng đang theo dõi người đó, vậy hắn sẽ chiếm lấy hết ánh mắt của nàng, không để nàng còn sức mà quan tâm cái khác.
Hắn đứng lên, cởi bỏ chiếc thắt lưng nạm ngọc trước mặt Hình Chiến đang quỳ.
"Hầu hạ bổn vương." Hắn tháo mặt nạ của nàng xuống, ấn ngón tay vào môi dưới của nàng: "Dùng nơi này."
Hình Chiến nhìn dương v*t nam tính gần trong gang tấc, khuôn mặt lộ ra vẻ luống cuống hiếm thấy. Trước đây thứ này đều ở trong cơ thể nàng, mặc dù cũng có nhìn thấy tận mắt nhưng đều là lúc sau khi bắn tinh. Nàng...... chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nó tràn đầy sinh lực như vậy.
dương v*t màu đỏ hồng, đầu nấm tròn trịa to kinh người cùng với những đường gân xanh xung quanh như đang nảy lên, trông cực kỳ hung ác dữ tợn.
"Chủ nhân......"
Phái Bích Loan chỉ dạy nữ đệ tử sau khi thành niên thì phải dâng hiến đêm đầu cho chủ nhân, nhưng lại không dạy phải lấy lòng đàn ông như thế nào...... Nàng phải làm gì bây giờ?
Tư Yến nhìn nàng như đang đi trên mây, cơn tức giận cũng nguôi ngoai đi phần nào.
Cuối cùng cũng không còn là dáng vẻ cứng đờ coi lời dạy của phái Bích Loan là chuẩn mực nữa rồi.
"Không muốn, không dám, hay tóm lại là không?" Hắn trầm giọng, nhưng chỉ có hắn biết lúc này hắn cần phải làm nàng sợ hơn là trừng phạt nàng.
Hình Chiến mím môi, trong mắt hiện lên vẻ bướng bỉnh, làm chủ nhân vừa lòng là chức trách và nghĩa vụ của thuộc hạ, nàng không thể lùi bước: "Thuộc hạ sẽ không, nhưng nhất định nghĩ cách để chủ nhân sung sướng." Nói xong, nàng ngậm lấy phần đầu dữ tợn của dương v*t vào trong miệng.
Tư Yến không đoán được nàng sẽ hành động quyết đoán như vậy, cơn tê dại thoáng chốc chạy dọc từ xương cụt đến da đầu làm hắn suýt ngã khuỵu. Hắn ổn định cơ thể, hai tay đặt nhẹ sau gáy nàng, tận hưởng khoái cảm của cả tri giác lẫn thị giác.
Nhìn Hình Chiến ngoan ngoãn nép vào giữa hai chân mình, dùng gương mặt khuynh thành và cái miệng nhỏ nhắn để hầu hạ, lấy lòng mình, tất cả những suy nghĩ linh tinh trong đầu Tư Yến bỗng chốc tan thành mây khói.
Cho dù là cuộc trò chuyện bí mật của nàng với Tư Nhậm Hành hay mối quan hệ trong quá khứ với Hình Giới, tạm thời đều không quan trọng.
Ít nhất nàng vẫn ở bên cạnh hắn, ở trong tầm tay của hắn.