Edit: Nguyệt Sung DungBeta: Tiên Chiêu Dung"Mẫu hậu, hôm nay nhìn khí sắc người không được tốt lắm, thật không cần mời Thái y tới xem mạch một chút sao?" Triệu Yên Dung tiến lên một bước, mặt như gió xuân, giọng nói cố ý tỏ ra thân thiết và tự nhiên khiến người khác rùng mình.
"Không cần!" Chương Thái hậu cũng không thích vị Hoàng hậu này. Vốn là bị nhốt ở Chiêu Dương điện sắp bệnh chết, ai biết còn có thể tỉnh lại, càng dưỡng càng hồng hào hơn! Chương Thái hậu cảm thấy hôm nay Triệu Yên Dung hết sức chướng mắt, không bằng bộ mặt người chết lạnh như băng trước kia còn khiến người ta vui mừng hơn.
Dĩ nhiên khiến bà vui mừng là không thể nào nhưng so sánh hai cái, vẫn là nhìn Hoàng hậu lúc trước thật khiến người khác phải bực bội trong lòng.
Hoàng đế lạnh nhạt Hoàng hậu mà hắn đích thân lựa chọn, bà dĩ nhiên cảm thấy vui mừng. Ngàn chọn vạn chọn, lại chọn ra đứa ngu xuẩn không biết tiến lùi, không hiểu sắc mặt người khác như vậy, trong lòng Chương Thái hậu đắc ý nhưng hơn hết vẫn là tức giận không cam lòng. Bà và Lý Duệ không thân thiết, trong lòng bà biết rõ, tiền triều bà không có cách nhưng hậu cung là thiên hạ của bà. Bà tuyệt không thể dễ dàng tha thứ cho người không phải phe mình nắm giữ đại cuộc.
Không chịu chấp nhận người mà bà chọn, vậy thì dứt khoát không cần tồn tại Hoàng hậu nữa.
Nếu như lúc này Triệu Yên Dung chết, hậu cung này sẽ không có Hoàng hậu ít nhất trong ba năm tới. Có thể nữ nhân này mạng lớn, Dung Phi đó cũng là thứ vô dụng, không dày vò Triệu Yên Dung tới chết đi.
Chương Thái hậu nhìn dáng vẻ thân mật của Lý Duệ cùng tiện nha đầu kia lúc đi vào, lửa giận bùng phát không có chỗ phát tiết. Nếu như ánh mắt của bà có thể phát hỏa, nha đầu Triệu Yên Dung kia sớm đã thành than.
"Thôi vậy." Triệu Yên Dung cũng không kiên trì, phất phất tay nói với mọi người. "Vậy thì tất cả giải tán đi, để mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe". Nói xong làm bộ nâng váy muốn đi.
Thái hậu cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu Hoàng hậu nói thân mình ai gia không tốt, sao lại không ở lại hầu hạ?"
Triệu Yên Dung xoay người lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc. "Ồ, thân thể mẫu hậu không khỏe sao? Thân mình không tốt sao lại không mời Thái y? Mau, đi truyền Thái y tới".
Thái hậu làm sao để nàng hồ nháo, liền nói. "Ai gia không sao, chẳng qua là lâu quá không gặp Hoàng hậu nên trong lòng có chút nhớ thôi. Không bằng để Hoàng đế đưa các nàng về trước, Hoàng hậu ngươi lưu lại bồi ta nói chuyện đi".
Ha ha, Triệu Yên Dung không tin bà ta muốn lưu mình lại chỉ đơn thuần để nói chuyện. Nếu bây giờ nàng ở lại, không biết chừng vị Thái hậu này sẽ dày vò nàng thế nào.
"Mẫu thân người không thoải mái, hay là sau này thần thiếp lại tới bồi người. Người cũng biết, lúc trước thần thiếp cũng bị bệnh, không rời giường nửa bước. Mặc dù có lòng muốn đến tẫn hiếu, thế nhưng ngộ nhỡ mệt nhọc, bất kể là người bị bệnh hay là thần thiếp bị ốm, truyền đi cũng không dễ nghe. Thiếp tuổi còn nhỏ, tay chân vụng về cũng không biết hầu hạ người, nhất thời lỡ tay, làm sai lại khiến mẫu hậu tức giận". Triệu Yên Dung cười, nhìn lướt qua một vòng các cung phi đứng ở sau lưng.
"Đoan Phi muội muội được rất lòng Thái hậu, không bằng để nàng lưu lại bồi Thái hậu nói chuyện giải sầu là tốt nhất. Nàng ở Trường Nhạc cung cũng quen thuộc, làm việc có chừng mực, nhất định làm tốt hơn so bới bổn cung".
Đoan Phi nghe nàng điểm tên mình, vội vàng đứng ra. "Hoàng hậu nương nương quá khen, thiếp tay chân thô kệch, sao có thể so với Hoàng hậu nương nương?"
"Ai gia kêu ngươi lưu lại thì ngươi lưu lại". Vẻ mặt Thái hậu thâm trầm. "Sao, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ lão thái bà này, không muốn ở bên cạnh ta tẫn hiếu đạo?"
"Sao có thể chứ?" Triệu Yên Dung nghe bà nói vậy, dứt khoát đồng ý. "Mẫu hậu không ngại ta tay chân vụng về không làm việc được tốt thì thần thiếp liền lưu lại bồi mẫu hậu giải sầu cũng được". Vừa nói vừa đảo nhanh con ngươi một cái, cười. "Bổn cung cũng chưa từng ở Trường Nhạc cung hầu hạ lần nào, Đoan Phi muội muội cũng ở lại, phối hợp trợ giúp đi".
Lý Duệ biết Thái hậu không có ý tốt, trong ngoài Trường Nhạc cung đều là người của Thái hậu, nghĩ cũng biết Hoàng hậu ở lại nhất định sẽ không được tốt lành gì, nàng còn muốn Đoan Phi lưu lại cùng mình, rốt cuộc muốn làm gì?
Triệu Yên Dung là Hoàng hậu mà hắn chọn, mặc dù trước kia không ra sao nhưng biểu hiện hai ngay nay cũng có thể coi như ra hình ra dạng. Huống hồ người mà hắn chọn, muốn khi dễ cũng không tới lượt lão thái bà này khi dễ. Lý Duệ kéo kéo tay áo Triệu Yên Dung một cái, đứng trước mặt nàng, nói với Thái hậu. "Bệnh của Hoàng hậu mới khỏi, Thái y cũng nói phải tĩnh dưỡng. Nàng vẫn là hiếu thuận, nếu không sao hôm nay lại tới thỉnh an mẫu hậu? Theo ý trẫm, Hoàng hậu cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa. Không bằng để Đoan Phi ở lại nơi này hầu hạ mẫu hậu, nàng ấy phụ trách cũng quen rồi".
Nghe ý này của Hoàng đế, rõ ràng không cho phép Hoàng hậu ở lại. Chương Thái hậu nổi giận, vỗ tay vịn liền mắng. "Ngươi là Hoàng đế nên lợi hại rồi đúng không? Chẳng qua để Hoàng hậu hầu hạ một chút ngươi cũng không nỡ? Sợ ai gia ăn tươi nuốt sống nàng hay sao?" Vừa nói vừa vỗ chân gào khóc lên.
"Tiên đế ơi, lúc người đi sao không mang theo ta a! Người buông tay đi rồi, lưu lại một mình ta còn có ý nghĩa gì nữa. Nhi tử người ta từng đứa hiếu thuận nghe lời, còn người mà Tiên đế lưu cho ta lại luôn mong ta sớm chết đi. Trời ơi, thật không thể sống mà". Một bên vỗ đùi, một bên khóc lóc âm thanh cao thấp uyển chuyển, trầm bổng du dương.
Triệu Yên Dung thiếu chút nữa bật cười. Cho dù là ngươi là Hoàng đế anh minh thần võ như thế nào đi nữa, đụng phải phụ nhân trung niên ngang ngược không biết lý lẽ, lại vu cáo ăn vạ như vậy cũng sẽ không có chiêu chống đỡ. Ai bảo ngươi gọi bà ta một tiếng mẫu thân cơ chứ? Chiêu này của Tiên đế thật đúng là bẫy chết nhi tử rồi.
"Mẫu hậu người đừng khóc nữa, Hoàng thượng cũng không phải có ý đó". Triệu Yên Dung nháy mắt với Lý Duệ, nhéo cánh tay hắn một cái.
Hoàng đế lớn như vậy cũng chưa từng có người nhéo hắn, lập tức giật mình rùng mình một cái, cảm thấy cánh tay đau nhưng thấy người nhéo hắn đang nháy mắt bí hiểm với hắn. Ngay trước mặt Thái hậu, hắn dĩ nhiên không thể phát tác. Nhìn dáng vẻ Hoàng hậu, là muốn hắn đồng ý lưu nàng ở lại.
Lý Duệ do dự một chút, chung quy để Thái hậu gào khóc rõ ràng là chuyện không nên. Mặc dù Hoàng hậu một bộ dáng vẻ đã tính sẵn kỹ lưỡng trong đầu nhưng rốt cuộc trong lòng hắn cũng không chắc chắn, vì vậy thấp giọng nói bên tai nàng. "Mọi việc nàng nên cẩn thận, trẫm lưu lại hai nội vệ bên cạnh nàng".
Nội vệ chính là thị vệ nữ trong cung, số lượng không nhiều nhưng đều là cao thủ. Kì thực nội thị vệ Lý Duệ để lại cũng không cần thiết. Thái hậu không thể trắng trợn tìm người tới ám sát nàng, còn những chướng ngại vật khác, thân phận nội thị vệ cũng không giúp gì được. Có điều, dù sao đây cũng là quan tâm và hảo ý mà Lý Duệ bày tỏ với nàng, đối với lòng tốt của Hoàng đế thì tất nhiên Triệu Yên Dung sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Mắt nhìn Hoàng đế mang chúng phi tần rời khỏi Trường Nhạc cung, Chương Thái hậu cười lạnh một tiếng, gọi Hoàng hậu và Đoan Phi đỡ bà vào nội điện nghỉ ngơi.
Triệu Yên Dung ngoan ngoãn đỡ Thái hậu một bên, bên kia là Đoan Phi. Đi không được mấy bước, Triệu Yên Dung cảm thấy da trên cánh tay của mình bỗng căng lên, Thái hậu cách ống tay áo nhéo thịt nàng.
"Ui da!" Nàng hét một tiếng, âm thanh kia thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ Thái hậu.
Thái hậu tức giận mắng. "Ngươi nổi điên cái gì! Lão nương ngươi chết hay sao?"
Lại còn lão nương ngươi chết hay sao, câu chửi này của Thái hậu thật biết xát muối vết thương của người khác.
"Lão nương của con dâu sớm đã qua đời rồi. Hôm nay chỉ còn một vị mẹ kế cùng mẫu hậu người. Nói về tuổi tác có thể gọi là lão nương thì chỉ có mỗi mình mẫu hậu người thôi. Nếu trong lòng mẫu hậu không thoải mái thì cứ nói ra, đừng tự nguyền rủa mình!". Gương mặt Triệu Yên Dung đau khổ, bộ dáng thật nghiêm túc khuyên Thái hậu.
"Ngươi... Ngươi thật...." Thái hậu thiếu chút nữa phải chửi tục, nhưng lời còn chưa nói ra, lại cảm thấy trên cánh tay bị cái gì đâm một cái, bà gào một tiếng hét rầm lên.
Đoan Phi hoàn toàn không phòng bị bị tiếng thét của thái hậu suýt nữa làm cho điếc tai, thân người run lên cũng may là không bị ngã xuống.
"Mẫu hậu, người sao vậy?" Gương mặt Triệu Yên Dung vô tội.
"Ngươi dám đâm ta?" Thái hậu đẩy nàng ra, vén tay áo lên để lộ ra cánh tay. Thế nhưng trên cánh tay một mảnh trắng như tuyết, làm gì có chỗ nào bị thương?
"Ai dám đâm người?" Mặt Hoàng hậu đầy tức giận. "Thật to gan, trong cung lại có thích khách. Chẳng trách mới vừa rồi con dâu cũng cảm thấy có người đâm vào mình". Vừa nói vừa vén tay áo lên.
Trên da thịt tuyết ngọc của Hoàng hậu bất ngờ lại có hai khối bầm đen, chính là dấu vết bị Thái hậu nhéo mà ra.
"Người đâu, gọi Thống lĩnh cấm vệ đang làm nhiệm vụ hôm nay tới, có người dám làm bị thương Thái hậu, thật không có vương pháp, để cho hắn điều tra kĩ Trường Nhạc cung, đào ba thước đất cũng phải bắt được thích khách". Cả vẻ mặt và giọng nói của Hoàng hậu đều nghiêm túc, lại hoàn toàn không nhắc tới việc bản thân bị thương.
Thái hậu tâm tình phức tạp nhìn vết thương của Hoàng hậu một cái, lại lướt qua cánh tay hoàn toàn không có dấu vết gì của mình, yên lặng thả ống tay áo xuống.
"Ầm ĩ cái gì! Giữa thanh thiên bạch nhật thích khách ở đâu ra?"
"Mẫu hậu người không phải nói có ai đâm người sao?" Hoàng hậu kinh ngạc hỏi. "Sự tình trọng đại, vẫn phải gọi người đến tra một chút."
"Im miệng". Thái hậu xanh mặt hung hăng trợn mắt nhìn nàng nhưng cũng không để cho nàng đến gần, liền đỡ tay Đoan Phi, bước nhanh trở về nội điện. Không biết tiện tì này có thủ đoạn gì, lại dám ám toán bà.
Chương Thái hậu rốt cuộc không cam lòng, sau khi ngồi xuống lại vén ống tay áo lên, đưa mắt nhìn sát phía trên. Cuối cùng bà tìm được một lỗ kim nhỏ xíu nhưng mà không chảy máu cũng không có vết tích nghiêm trọng, bà cũng không thể để cho từng người đến gần sát tay bà nhìn cái vết thương không giống vết thương này.
Thái hậu tức giận nắm quyền, hít sâu một hơi nói với Triệu Yên Dung. "Ai gia khát, rót ly trà tới đây".
"Được". Triệu Yên Dung đáp rất dứt khoát, chẳng qua trà này là cung nhân Trường Nhạc cung pha, nàng chỉ cần rót rồi đưa qua.
Thái hậu chỉ nhấp một miếng, liền ném ly trà về phía nàng. "Trà nguội như vậy, muốn ai gia bị đau bụng sao?"
Triệu Yên Dung hơi giật mình, nhìn chén sứ và nước trà vẽ một đường cong rơi xuống đất, lập tức nát tan.
Thái hậu không ngừng mắng, chính là Hoàng hậu không hiếu thuận, có ly trà cũng pha không xong.
Triệu Yên Dung không hề tức giận, cười híp mắt để cung nhân thu thập dưới đất, tự mình xoắn tay áo đi pha trà. Đến khi nàng bưng nước trà nóng hổi tới, Thái hậu còn đang mắng, càng mắng càng có tinh thần. Triệu Yên Dung cảm khái ngôn ngữ Trung Hoa bát đại tinh thâm, nghĩ lúc thiếu thời chắc Thái hậu bái sư khắp nơi, mắng chửi người cũng có thể mắng ra khuôn ra dạng như vậy.
Thấy nàng bưng trà đến, ánh mắt Chương Thái hậu chợt lóe, định mắng thêm một trận nữa, lại không ngờ người ta xoay cổ tay một cái, nhét mâm trà vào tay Đoan Phi. "Thái hậu vẫn còn giận bổn cung, hay là muội muội đưa trà đi".
Đoan Phi không phải là Thái hậu, Hoàng hậu lệnh nàng đưa nàng nào dám từ chối, chỉ đành phải bưng mâm trà đi tới.
Chương Thái hậu cao giọng. "Ai gia là muốn Hoàng hậu hầu hạ, ngươi đến làm gì, bảo nàng ta bưng tới đây...Á!"
Đoan Phi mới bước hai bước, dưới chân không biết vấp cái gì, đầu gối mềm nhũn, cả người và khay trà đều lao về phía Thái hậu. Trà kia là dùng nước vừa mới đun sôi để pha, cú té này không ai ngờ tới cũng không ai cản được, ly trà cứ như thế mà tạt vào trong ngực Thái hậu. Thái hậu hét một tiếng, bị nóng dọa đến sợ hãi, ngã xuống giường.
Một cước kia của Triệu Yên Dung vừa nhanh vừa kín đáo, hoàn toàn không ai chú ý tới. Thừa dịp hỗn loạn, nàng chậm rãi xoay người. "Người đâu, truyền Thái y".