Bỗng chốc, tất cả mọi người đều đờ ra.
Cụp con mắt xuống?
Đây là cái yêu cầu kỳ lạ gì vậy?
Nhưng những cô gái kia đều không dám
nhiều lời, thật sự cụp mắt nhìn mặt đất.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi nhìn Tiết Xán, tự
hỏi con con quỷ này lại trúng gió gì vậy.
Tiết Xán không trả lời tôi, chỉ câm một cái
áo khoác ở bên cạnh ném mạnh lên người tôi.
“Che cơ thể của em lại cho tôi” Gương mặt
Tiết Xán xám xịt: “Đừng để người khác thấy!”
Tôi nghĩ cả tôi và mấy cô phục vụ đều hóa đá hết rồi.
Nguyên nhân khiến Tiết Xán bắt mấy cô
nàng “cụp mắt xuống” là vì bọn họ nhìn cơ thể của tôi?
Tôi cúi đầu nhìn mình.
Hiện tại tôi đang quấn khăn tắm, mặc dù bả
vai và bắp đùi quả thật đều để lộ ra bên
ngoài, nhưng những chỗ quan trọng đều đã
được che đậy kín đáo.
Huống gì mấy cô phục vụ đều là nữ, có gì
mà ngại chứ?
Tôi thầm cự nự trong lòng, nhưng nhìn vẻ
mặt khó chịu của Tiết Xán, tôi vẫn ngoan
ngoãn mặc áo khoác lên.
Tiết Xán nhìn lướt qua mấy cô gái đang
nơm nớp lo sợ, nói: “Các cô đi đi”
Mấy cô gái như được đại xá, chạy nhanh
như chớp.
Tiết Xán đi tới trước những giá quần áo,
ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng
lướt qua, cuối cùng chọn ra một chiếc váy
liền thân ngắn màu trắng cùng một áo
khoác kiểu Âu.
Tôi vốn dĩ rất nghi ngờ mắt thẩm mỹ của
lão già cương thi này, nhưng sau đó liền
thay đổi, ngạc nhiên phát hiện ra hai món
trang phục này lại rất phù hợp.
“Lại đây” Tiết Xán đi tới bên bàn trang điểm và gọi tôi.
Tôi hoài nghi bước tới ngồi xuống, Tiết Xán
liền búi mái tóc dài của tôi lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã thành
thạo vấn mái tóc của tôi thành một búi tóc đơn giản.
Búi tóc đó có hơi giống cách búi thời cổ
đại, nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều, rõ
ràng là phương pháp đơn giản hóa của
riêng Tiết Xán.
Nhìn cách làm thành thạo của Tiết Xán, tôi
không kìm được ý nghĩ.
Chín trăm năm trước, có phải hắn cũng
từng búi tóc cho người con gái khác hay không?
Người đó là cô gái tên Uyển Uyển kia sao?
Suy nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, chính
bản thân tôi cũng giật nảy mình.
Lúc này, Tiết Xán đã hoàn thành công việc,
hắn nhìn thoáng qua tôi trong gương rồi nói
với vẻ hài lòng: “Tàm tạm”
Tôi soi mình trong gương, không khỏi hơi ngạc nhiên.
Một bộ đồ trắng càng làm nổi bật làn da
trắng của tôi hơn, kiểu tóc đơn giản nhưng
không mất đi sự phóng khoáng.
Quả nhiên là người đẹp vì lụa, mặc chiếc
váy đắt tiền như vậy trên người, tới bản
thân cũng hơi khó nhận ra mình rồi.
“Còn giày nữa” Tiết Xán đi tới mấy giá quần
áo, chọn một đôi giày có gót khá thấp, rồi
bước tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống và
giúp tôi đi giày.
Khi hắn chạm tới mắt cá chân tôi, trái tim
tôi không hiểu sao vẫn lỡ mất một nhịp.
Trong đầu tôi thậm chí còn nghĩ tới cảnh
tượng hoàng tử giúp cô bé Lọ Lem thử đôi
giày thủy tinh.
Tôi nhổ vào á.
Tôi vội vàng dừng ngay ý nghĩ trong đầu lại…
An Tố, nhất định gân đây mày đã đọc quá
nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi, phải nhanh
chóng đọc mấy cuốn truyện ma để đè
chúng xuống một chút.
“Đi thôi” Sau khi đi giày xong, Tiết Xán vô
cùng tự nhiên kéo tôi bước ra ngoài căn hộ.
Sau khi tới công ty, Tiết Xán đi họp, còn tôi
cầm tài liệu quay về văn phòng.
Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấy
Dương Sở Hinh ngồi ở trước cửa văn phòng
chủ tịch, cô ta vừa ngẩng đầu nhìn tôi, liền ngây người.
Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên đứng dậy,
nhiệt tình bước tới.
“Cô An, tôi rất thích phong cách ăn mặc
của cô, nhưng mà… nếu có thể trang điểm
thêm sẽ tốt hơn đó” Cô ta nắm lấy tay tôi,
nói chuyện như cực kỳ thân quen.
Thái độ này so với ngày hôm qua, quả thật
giống như hai người khác nhau.
“Thật sao?” Tôi thản nhiên đáp.
“Đương nhiên rồi, cô xem ở đây tôi có đủ bộ
sản phẩm trang điểm dùng thử của hãng
CPB Nhật Bản, đây này, cô xem thử một
chút đi” Cô ta vừa nói vừa nhiệt tình nhét
một cái hộp vào trong tay tôi.
Tôi cau mày, định từ chối nhưng Dương Sở
Hinh đã nhét thẳng cái hộp vào túi xách
của tôi, khiến tôi không thể nào từ chối
được.
Chỉ có thể lúng túng nói cảm ơn.
Môi trường làm việc của tôi ở công ty Tiết
thị thực ra cũng khá bí bách. Những gì tôi
nhìn thấy mỗi ngày đều là Tiết Xán, ngoại
trừ Tiết Xán ra cũng vẫn là Tiết Xán.
Tiết Xán rất ghét những nơi đông người, bởi
vậy ngoại trừ các cuộc họp, toàn bộ thời
gian hắn đều quanh quẩn trong phòng làm
việc.
Hắn không cần ăn cơm nhưng tôi cần. Tôi
vốn định tự mình xuống nhà ăn nhân viên ở
tâng dưới ăn cơm, nhưng Tiết Xán không
cho phép tôi rời khỏi tâm mắt hắn, thế nên
ngày nào cũng gọi đầu bếp ba sao Michelin
tới văn phòng nấu cơm cho tôi.
Lần khoa trương nhất, tôi đã trơ mắt nhìn
một đầu bếp Pháp cắt một con heo sữa
vừa nướng xong ở ngay trước mặt mình.
Bởi vậy, tôi rất ít khi gặp người của công ty,
ngoại trừ gặp mấy vị lãnh đạo cấp cao
trong cuộc họp. Ngay cả Dương Sở Hinh
cùng là trợ lý chủ tịch, tôi cũng chỉ có thể
tình cờ gặp gỡ vài lần ở phòng pha cà phê
cho chủ tịch.
Nhưng mỗi lần thấy tôi, cô ta liên túm chặt
lấy và hỏi han không ngừng.
“Tố Tố” Từ lần gặp thứ ba, Dương Sở Hinh
dường như đã quen gọi tôi là Tố Tố: “Rốt
cuộc cô và chủ tịch Tiết có quan hệ thế nào
vậy?”
Tôi đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy cô
nàng hỏi tôi về vấn đề này, mà câu trả lời
của tôi gần như nghìn lần như mội.
“À… Thì là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi,
cũng giống như quan hệ giữa cô và anh ấy”
Ban đầu Dương Sở Hinh chỉ cười cười
không nổi giận, nhưng hỏi nhiều lần, cô ta
cũng có hơi mất hứng.
“Tố Tố, cô không coi tôi là bạn bè nữa sao?”
Cô hờn dồi một câu.
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Hai chúng tôi là bạn bè từ khi nào vậy hả?
“Ha ha, tôi trả lời thật mà” Tôi giả ngu.
Ánh mắt cô ấy ánh lên vẻ giận dữ, nhưng
chẳng mấy chốc đã lấy lại nụ cười, ôm lấy
cánh tay tôi hỏi: “Vậy cô có biết chủ tịch
Tiết đã có bạn gái hay chưa không?”
Tôi sững sờ.
Dương Sở Hinh này muốn ôm chân Tiết
Xán sao?
“Không có..” Tôi ngân ngừ một chút rồi đáp.
Tôi là vợ của Tiết Xán, không thể xem là
bạn gái được chứ?
Ánh mắt Dương Sở Hinh sáng ngời, hỏi tới
cùng: “Vậy người được hứa hôn thì sao?
Những cậu ấm con nhà giàu có như hắn
thường hay được đính hôn cùng cô chiêu
con nhà phú quý từ nhỏ rồi nhỉ?”
Vợ thì có thật, nhưng người được hứa hôn
thì không có.
“Không có” Tôi thật lòng trả lời.
Dương Sở Hinh vui mừng đặt một tay lên
bả vai của tôi.
“Thật vậy sao? Này Tố Tố, cô giúp tôi một
việc được không?” Cô ta nháy mắt và nói
một cách nũng nịu.
Nếu là nam sinh, tôi chắc chắn không thể
nào từ chối được Dương Sở Hinh như thế
này. Nhưng dù sao tôi vân là một nữ sinh,
không chịu thua trước dáng vẻ này được.
Bởi vậy nên tôi rụt tay lại nói: “Cô nói thử
xem, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức”
Trong mắt Dương Sở Hinh ánh lên một chút
không vui, nhưng cô ta lại nhanh chóng lấy
từ trong túi ra một chiếc ví LV bản giới hạn,
nhét vào tay tôi rồi nói: “Tố Tố, cô giúp tôi
tạo cơ hội với chủ tịch Tiết được không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!