Chương 744: Mẹ ơi, giúp con với! Edit by Ngao Thị Bùm! Tôi chỉ nghe thấy một tiếng động lớn từ cửa, tôi bị sốc, động tác mở khóa đột ngột dừng lại, khi tôi ngẩng đầu lên, tôi kinh ngạc lùi lại hai bước. Tôi nhìn thấy tấm kính trong suốt trên cửa lộ ra khung cảnh bên ngoài. Lúc trước ngoài trời có sương mù, nhưng bây giờ một khuôn mặt tái nhợt khác đang dán chặt vào cửa. Đó là một khuôn mặt chết chóc với đôi mắt đỏ hoe và miệng đầy máu, nó đang đập cửa hết lần này đến lần khác, nếu cánh cửa không đủ mạnh, e rằng nó đã bị phá vỡ. Khuôn mặt của người đàn ông đập vào cánh cửa trong một khoảnh khắc, và nhanh chóng bị thay thế bởi một khuôn mặt nhăn nhó khác. Sau đó, khuôn mặt thứ ba khác rồi khuôn mặt nhăn nhó thứ tư vắt qua. Tôi thở hổn hển. Sương mù bên ngoài vừa rồi quá lớn, cho nên nhìn không ra chân tướng, nhưng hiện tại đã hiện lên tất cả những bóng ma này, có thể thấy rõ con số kinh người. Có hàng chục con ma ở bên ngoài, cũng có thể là hàng trăm! Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là tôi có thể cảm nhận được ma khí kinh khủng qua khe cửa! Những hồn ma này khá mạnh. Tôi cảm thấy rợn người. Tuy rằng tôi có máu làm vũ khí, nhưng có rất nhiều yêu ma, không thể dùng hết máu trong cơ thể! Lúc này, người đàn ông đã loạng choạng chạy tới, thấy tôi không có mở cửa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta hoảng sợ rút chìa khóa ra, chắc chắn nó vẫn còn khóa, nhìn bóng ma ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng ông ta quay đầu lại nói với tôi có chút mệt mỏi: “Cô gái, bây giờ cô rốt cuộc đã tin tôi chưa. Cô đã nói thấy điều đó? Cho nên bây giờ cô không được ra ngoài. “ Tôi không nói được lời nào, nhìn những khuôn mặt nhăn nhó bên ngoài, cuối cùng từ bỏ ý định đi ra ngoài. Chúng tôi vẫn muốn biết chuyện gì đang diễn ra ở đây. Nghĩ đến điều này, tôi nói với người đàn ông: “Cái quái gì đang xảy ra vậy?” Người đàn ông lại thở dài, nhìn vào vết thương trên cánh tay tôi, và nói: “Hãy xử lý vết thương trước. Trong khi xử lý nó, tôi sẽ kể cho cô nghe câu chuyện về Làng Viêng Chăn này.” Làng Viêng Chăn? Nó có phải là tên của ngôi làng này? Vậy, những hồn ma bên ngoài này là dân làng này sao? Nhìn vào số lượng ma, ít nhất toàn bộ ngôi làng đã chết ở đây, và tất cả đã biến thành ma? Tôi mệt mỏi gật đầu, và theo người đàn ông trở lại tầng hầm. Quay trở lại tầng hầm, cuối cùng người đàn ông đó lại còng tay tôi, ông ta lấy ra một loại thuốc mỡ, tôi biết đó là loain thuốc có thể chửa trị khi bị ma quỷ cắn :”Không cầ phải bôi thuốc đó cho tôi.” Vừa rồi đứa nhỏ cắn tôi, ma khí chui vào vết thương, người bình thường phải xử lý ma khí ngay lập tức, nếu không ma khí xâm nhập vào cơ thể sẽ chết. Nhưng với tôi, tôi đã từng hút ma khí để sống, và những ma khí đó đã bị tôi hấp thụ sạch rồi. Người đàn ông cau mày, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Cô gái, cô là ai? Sao máu của cô có thể đối phó với tên nhóc đó, còn không sợ ma?” Tôi nhìn ông ta và hỏi, “Ông trả lời câu hỏi của tôi trước, chuyện gì đang xảy ra ở ngôi làng này?” Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt cố chấp, cuối cùng cũng gạt đi sự cáu kỉnh trước đó, thở dài, vừa băng bó cho tôi, ông ta vừa chậm rãi kể câu chuyện về ngôi làng này. “Làng này tên là Viêng Chăn, trước kia là một thôn trù phú. Tôi cũng là dân làng ở đây, nhưng là đi lính sau cũng rời đi nơi này lâu.” Những gì tôi đoán trước đây đã đúng, người đàn ông này là một quân nhân. “Làng này ở đây bao nhiêu năm rồi, ai cũng sống và làm ăn yên ổn, mãn nguyện lắm rồi. Đến hơn mười năm trước, khi tôi đi bộ đội về thì thấy dân làng đều đột ngột chết hết!” Mặt tôi biến sắc, “Có phải do ô nhiễm hóa chất không?” “Đương nhiên không phải!” Người đàn ông với vẻ mặt hung tợn, “Ô nhiễm hóa chất, mọi người sẽ đột nhiên chết thảm vậy sao? Tay chân cũng bị chặt?” Tôi choáng váng, nghe như bị ai đó sát hại. Tôi không thể tưởng tượng được người đàn ông này cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng này khi trở lại đây hơn mười năm trước. Tôi không nhịn được hỏi: “Vậy ông không gọi cảnh sát à?” “Gọi cảnh sát có ích lợi gì?” Người đàn ông này chế nhạo, “Bọn họ chỉ là một đám bù nhìn,không có lương tâm, hơn nữa lại là nơi hẻo lánh, không có người ngoài biết về những người dân làng đã chết, nên họ chỉ đơn giản là báo cáo vì bị ô nhiễm nên không ai dám đến ”. Tôi cau mày. Hóa ra, đây có phải là sự thật khiến núi Phượng Hoàng trở nên hoang tàn? Thật ra lần đầu đến ngọn núi này, tôi cũng cảm thấy có ma khí, nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, cứ nghĩ là do ma khí của Ninh Uyển Uyển hoặc Ninh Gia, nhưng bây giờ có vẻ như vì tất cả những người dân làng này chết một cách bi thảm, bị biến thành một hồn quỷ hồn. “Chính là như vậy, ngôi làng này đã trở thành một ngôi làng ma, tại sao ông vẫn còn ở lại đây?” Tôi hỏi. “Bởi vì đây là quê hương của tôi.” Người đàn ông băng bó vết thương cho tôi, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ kiêu ngạo “Đây là gốc gác của tôi. Trừ nơi này ra tôi cô nghĩ tôi có thể đi đâu? Vả lại chân tôi đã què và tôi cũng già rồi chỉ có thể ở lại đây.” Nói đến nửa câu sau, trong mắt ông ta thoáng hiện lên một tia hận thù “Tôi ở đây, có lẽ có thể tìm ra kẻ sát nhân năm đó.” Tôi đã có một chút buồn. Thật vậy, tất cả những người thân của ông ấy đều chết trong thảm họa này, và ông ấy bị ám ảnh là chuyện bình thường. “Vậy, ông đã sửa lại căn nhà này?” Tôi hỏi. Bây giờ tôi có thể cảm thấy rằng ngôi nhà này phải được trang trí đặc biệt để ngăn chặn những con ma kia. “Đúng.” Người đàn ông nói: “Thực ra ở đây cũng bình thường, có ma thì ở ẩn, chỉ đến tháng nguyệt ma thì chúng mới xuất hiện nhiều. Lần đầu tiên khi thấy những con ma này tôi đã rất sợ, tôi suýt đã chết trong tay chúng. Cuối cùng, tôi đã thoát được, vì vậy tôi đã đến cải tạo ngôi nhà. Sau khi làm phép, hàng năm vào tháng ma, tôi trốn ở đây không ra ngoài ”. Tôi thực sự khâm phục lòng dũng cảm của người đàn ông này, nhưng ông ta cũng là một quân nhân nên ông ta cũng rất can đảm. Bất quá, điều khiến tôi lạ lùng nhất là hành vi kỳ lạ của những con ma này. Tháng nguyệt ma quả thật là lúc ma quỷ hoành hành nhất, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có nơi quanh năm đều có ma quỷ lộng hành. Thật là kỳ lạ. Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ về nó bây giờ. Dù lý do là gì, tôi sợ ít nhất tôi sẽ không thể thoát ra trong mấy ngày tới. Mà có thể là cả tháng! Biết Tiết Chỉ vẫn còn ở bên ngoài, tôi làm sao yên tâm được! Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe thấy cửa trên gác truyền đến một tiếng va chạm mạnh, kèm theo một âm thanh mơ hồ và non nớt. “Mẹ ơi! Mẹ giúp con với!”